Anh ta nhìn chằm chằm trong phòng một lúc lâu, Tiêu Song đầy anh ta vào.
“Nơi này náo nhiệt như vậy?” Mâu Khải cười, hai tay khoanh lại trên đùi.
“Anh tới làm gì?” Mâu Nghiên cảnh giác nhìn anh ta, chuyện trên quảng trường anh ta đưa Thương Mẫn đi anh còn canh cánh trong lòng, bây giờ lại muốn tới thêm một chân?
Mâu Khải không trả lời, tầm mắt lại rơi trên người Thương Mẫn.
“Tôi đã đồng ý với Thương Mẫn, sẽ tặng cô ấy một món quà.”
Thương Mẫn nghe thấy tên cô cũng sững sờ, cô chậm rãi quay đầu lại, kinh ngạc nhìn chằm chằm Mâu Khải.
Mâu Khải cười khẽ, anh ta nhẹ nhàng vỗ tay một cái, cửa phía sau mở ra lần nữa, một người phụ nữ chậm rãi đi vào.
Thấy người phụ nữ này, kinh ngạc nhất cũng không phải Thương Mẫn, mà là Mạc Hậu trên mặt đất.
“Cô…” Mạc Hậu nhìn cô ta, mặt viết đầy không thể tin.
“Ngài Khải.” Người phụ nữ chào Mâu Khải, dung mạo quen thuộc như vậy, trừ Chu Lâm thì còn có thể là ai?
Thương Mẫn vẫn chưa hiểu chuyện gì, nhưng hiển nhiên, Mâu Nghiên đã hiểu ý của Mâu Khải.
Anh quét mắt nhìn Chu Lâm, lại nhìn nhìn Mâu Khải, cười lạnh một tiếng: “Anh cả, bàn cờ này anh hạ, thật là lớn.
Tôi cũng không biết anh còn là cao thủ chơi vô gian đạo.”
Mâu Khải cũng không để bụng châm chọc của Mâu Nghiên, anh ta tỏ ý với Tiêu Song phía sau lưng, Tiêu Song đẩy anh ta đi về phía Thương Mẫn.
“Tô Huệ Phi và Lê Chuẩn bây giờ đều rất an toàn, đã được đưa đi bệnh viện, em không cần lo lắng.”
Con mắt Thương Mẫn trợn tròn, hoàn toàn không dám tin tưởng.
“Anh nói gì?” Tô Huệ Phi không chết… Lê Chuẩn cũng không chết…
“Cô Thương.” Thái độ Chu Lâm cung kính cúi người với Thương Mẫn, hai tay đưa điện thoại tới.
Trên màn ảnh điện thoại di động, Tô Huệ Phi và Lê Chuẩn đều nằm trên giường bệnh, đã được cứu chữa, Thương Mẫn nhìn ảnh này, không nhịn được che miệng khóc ra tiếng.
Bọn họ không sao… Thật sự là quá tốt…
“Chu Lâm!” Mạc Hậu ở bên cạnh sợ hồi lâu, rốt cục phản ứng lại: “Cô lại phản bội tôi? Tôi chưa bao giờ bạc đãi cô, tại sao cô phải lừa dối tôi?”
Chu Lâm hơi nhíu mày, người lại lui về sau một bước, đứng ở bên người Mâu Khải.
“Thật xin lỗi Tổng giám Mạc.” Giọng cô ta lạnh như băng: “Từ khi bắt đầu tôi đã là người của ngài Khải, nếu không có anh ấy, cũng không có tôi bây giờ, cho nên, cho tới bây giờ cũng không có chuyện phản bội, ở bên người ngài giúp ngài làm việc, báo cáo tình huống của ngài, vẫn luôn là nhiệm vụ ngài Khải cho tôi.”
Thương Mẫn nghe thấy những lời này cũng kinh ngạc.
Toàn bộ Đạt Phan người nào không biết, Chu Lâm là tâm phúc của Mạc Hậu, ngay cả thủ đoạn giết người cướp của như vậy Mạc Hậu cũng không giấu cô ta, cực kỳ tín nhiệm cô ta, nhưng không nghĩ tới, một người được Mạc Hậu coi là tay chân, lại, là tâm nhãn Mâu Khải sắp xếp bên người cô ta?
“Làm sao có thê…” Mạc Hậu không thể tiếp nhận sự thật này: “Cô ở bên người tôi đã năm năm, từ khi tôi tiến vào Đạt Phan bắt đầu thực tập cô đã phụ tá tôi, gia thế, bối cảnh của cô tôi cũng điều tra rõ ràng, sao cô có thể là người của Mâu Khải?”
Bởi vì Chu Lâm biết quá nhiều bí mật của cô ta, cô ta còn cố ý cho người nhìn chằm chằm ba mẹ của Chu Lâm, chính là sợ có một ngày cô ta phản bội.
“Hôm nay cô phản bội tôi, chẳng lẽ không sợ…” Mạc Hậu còn chưa nói ý nghĩ của cô ta, Chu Lâm lễ phép mỉm cười cũng đã cắt đứt lời cô ta.
“Tôi là một cô nhi.” Chu Lâm trấn định vô cùng đáng sợ, trong chớp nhoáng này, cô ta đứng bên người Mâu Khải, Thương Mẫn nhìn chằm chằm bóng người của cô ta, cảm giác phải khí chất quanh thân cô ta lại giống Mâu Khải khác thường..