Giọng nói của Mâu Khải vẫn êm dịu và ấm áp như ánh nắng mùa xuân: “Mau sớm xử lý sạch sẽ.”
“Vâng!” Tiêu Song đáp lại cứng nhắc.
Tiêu Song muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp của Mâu Khải, cuối cùng không thể mở lời.
Cậu Khải trước nay luôn không nói hai lời, anh ta lắm mồm sẽ chỉ chọc giận anh.
Bên kia, Thương Mẫn nhìn thấy Trữ Trình đi rồi quay lại, có chút khó hiểu. Bạch Chấp thờ ơ đứng ở một bên: “Anh còn chưa đi?”
“Vừa rồi Lưu Diễm Phương gây rối ở ngoài cửa, tôi đã cho người chế ngự cô ta, cảnh sát sẽ sớm đến.”
Thương Mẫn gật đầu, không có quá nhiều phản ứng.
Họ vẫn chưa tìm ra bằng chứng, cho dù cảnh sát có đến cũng không thể làm gì được, cùng lắm là chỉ nhắc nhở vài câu.
Trữ Trình căng mặt, đưa tài liệu trên tay tới: “Đây là bằng chứng mà cậu hai đã chạy khắp các bệnh viện ở thị trấn gần nhà Lý Mai Hoa mới tìm được; có thể chứng minh thương tích của Lý Mai Hoa không liên quan đến hai người.”
Thương Mẫn nhận lấy tập tài liệu, ngạc nhiên.
Cô lật xem những thứ đó và thấy được nội dung bên trong, trong lòng có nhiều cảm xúc lẫn lộn.
Vết thương của Lý Mai Hoa… quả nhiên là đã có từ sớm.
Cô vốn cũng đang nhờ Bạch Chấp điều tra phương diện này, không ngờ Mâu Nghiên đã đi trước cô một bước.
Nhưng mà không phải anh không tin cô sao? Sao có thể… giúp cô được?
“Cảm ơn.” Thương Mẫn sững sờ.
“Có thể thấy cậu hai rất quan tâm cô Thương, mà trong lòng cô cũng có cậu hai. Giữa vợ chồng có hiểu lầm gì thì nên giải thích rõ ràng mới tốt.” Trữ Trình không giỏi ăn nói, nhưng mỗi lời anh ta nói đều xuất phát từ tận đáy lòng.
Hốc mắt Thương Mẫn đỏ lên, lặng lẽ gật đầu.
“Cô Thương, khi nào cô về, tôi đến đón cô?” Trữ Trình tranh thủ hỏi.
Thương Mẫn cúi đầu, giữa cô và Mâu Nghiên vẫn còn rất nhiều vấn đề, bây giờ vẫn chưa phải lúc trở về.
“Anh trở về trước đi!”
Nhìn dáng vẻ bướng bỉnh của Thương Mẫn, Trữ Trình biết mình không thể thuyết phục được cô, chỉ đành xoay người rời đi.
Bạch Chấp nghiêm túc đọc tập tài liệu mà Trữ Trình đưa, vẻ mặt thoải mái hơn rất nhiều: “Tôi đi xử lý.”
“Tôi đi cùng anh.”
Lưu Diễm Phương là người da mặt cực dày, Thương Mẫn sợ Bạch Chấp không thể xử lý nổi một kẻ bất chấp lý lẽ như vậy.
“Sức khỏe của cô có được không?” Vẻ mặt Bạch Chấp lãnh đạm, nhưng lời nói ra lại tràn đầy sự quan tâm.
Thương Mẫn cười xoa bụng mình: “Không sao, con của tôi, dĩ nhiên muốn cùng tôi xông pha chiến trường.”
Bạch Chấp nhìn nước da hồng hào trông thấy của Thương Mẫn và gật đầu đồng ý.
Cảnh sát đến rất nhanh, Bạch Chấp lạnh lùng liếc nhìn Lưu Diễm Phương, đồng thời giao chứng cứ mà Mâu Nghiên tìm được cho cảnh sát.