Mục lục
Truyện Ôm Đùi Boss Ác Ôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 89: Ở NHÀ ĐỢI EM QUAY VỀ


“Thật sự không phải là con làm à?”





“Ba nên nhắc nhở Thương Tuyết, không phải đồ của mình thì đừng nhớ thương, bằng không thậm chí còn chẳng biết mình chết thế nào đấy” Thương Mẫn không nói thẳng là Mạc Hậu làm. Đối với nhà họ Thương, bọn họ chắc chắn không đắc tội nổi nhà họ Mạc, cô có nói ra cũng chẳng có tác dụng gì.





“Ba đi đi” Thương Mẫn xua tay: “Tôi sẽ suy nghĩ về chuyện nhà họ Thương. Chờ tới bao giờ hai người Thương Tuyết và Triệu Nhã Liên hoàn toàn yên tĩnh, tôi sẽ cho ba câu trả lời”





Thương Mãn biết Thương Tuyết sẽ không từ bỏ ý định. Cô rất hiểu Thương Tuyết.





Trước đây Mâu Nghiên nói, nếu Thương Tuyết đứng ra chống án, anh có thể đưa Mạc Hậu ra công lý, nhưng…





Nếu Thương Tuyết biết tất cả chân tướng của những điều này, sợ rằng sẽ không như Mâu Nghiên mong muốn.





Bọn họ đấu với nhau cả đời, cho nên cô ta thà làm người câm chịu thiệt cũng không yêu cầu chống án mà đổ hết món nợ thuộc về Mạc Hậu lên đầu cô.





“Nhưng..” Thương Liên Thành chưa có được câu trả lời chắc chắn nên không cam lòng rời đi.





“Ngài Thương” Lê Chuẩn mở cửa phòng bệnh giúp ông ta: “Xin mời”





Thương Liên Thành vẫn còn sợ Lê Chuẩn, thấy anh ta ra lệnh đuổi khách thì thở dài, rời khỏi phòng bệnh.





“Chị dâu” Lê Chuẩn thấy Thương Mẫn nhìn ra ngoài cửa sổ và đờ người ra, sợ trong lòng cô buồn bực nên gọi một tiếng.





Thương Mẫn hoàn hồn, cô cầm bút trong tay và mỉm cười với Lê Chuẩn.





“Anh đừng gọi chị dâu nghe có vẻ già lắm” Thật ra cô đã ngầm phê bình cách gọi này từ lâu. Mâu Nghiên là đại ca của bọn họ tất nhiên bọn họ tôn trọng anh mới gọi một tiếng như vậy. Mà cô lại nhỏ tuổi hơn bọn họ, bị bọn họ gọi như vậy cứ cảm thấy như mình đang chiếm lợi.





Thương Mẫn nhìn Lê Chuẩn. Sau khi nghỉ ngơi ba ngày, anh ta đã hồi phục lại.





Nhưng cô còn chưa quên anh ta đã cướp cô từ trong tay thần chết thế nào.





“Anh cứ gọi tôi là Tiểu Mẫn” Tiểu Mẫn là cách mẹ cô gọi lúc còn sống. Sau khi trải qua một đêm sinh tử này, Thương Mẫn đã sớm xem Lê Chuẩn thành người thân.





“Tiểu Mẫn…” Lê Chuẩn nhẩm lại cái tên này, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn.





“Tôi cũng vừa mới biết Thương Tuyết đang ở trong bệnh viện này”





Thương Mẫn nheo mắt. Chẳng biết tại sao, trong lòng cô không vui lắm.





Kể từ sau khi biết Thương Tuyết bị vậy thay cô, cô luôn cảm thấy không thoải mái, cho dù bình thường cô rất hận cô ta nhưng cách trả thù này cũng không khiến cô thấy vui vẻ.





Thương Liên Thành rời khỏi nơi ở của Thương Mẫn, trở về phòng bệnh Thương Tuyết.





“Thế nào rồi?” Thấy Thương Liên Thành về, Triệu Nhã Liên vội vàng ra hỏi: “Nó có đồng ý không?”





Thương Liên Thành không trả lời mà chỉ lắc đầu.





Trên giường bệnh, Thương Tuyết vẫn đang ngủ say, mấy ngày nay cô ta ăn ngủ bình thường, chỉ là không hé răng nửa lời.





“Rốt cuộc nó muốn gì? Tuyết Tuyết đã bị hại thành ra thế này rồi mà nó cũng không tha cho nhà họ Thương sao? Đây chẳng phải sản nghiệp mẹ nó để lại sao? Nó nhẫn tâm nhìn sản nghiệp này sụp đổ hả?”





Thực ra Triệu Nhã Liên hoàn toàn không quan tâm đến sản nghiệp của ai, bà ta chỉ biết nếu nhà họ Thương kết thúc thì bà ta và Thương Tuyết sẽ phải sống những ngày tháng khổ sở theo.





Khó khăn lảm bà ta mới thoát khỏi nông thôn, hưởng thụ cuộc sống phú bà giàu có hơn mười năm, sao có thể để mất được?





“Thành ra như bây giờ chẳng phải do mấy người hại sao?” Thương Liên Thành nặng nề ngồi xuống ghế: “Nếu không phải con gái ngoan của bà xen vào cuộc hôn nhân của Thương Mẫn thì bây giờ nhà họ Du đã là thông gia với chúng ta rồi, nhà họ Thương đã vượt qua sóng gió này từ lâu rồi”





“Này!” Triệu Nhã Liên bất mãn: “Ban đầu ông cũng đồng ý chuyện của Tuyết Tuyết với Du Thắng còn gì, sao bây giờ lại tất cả là lỗi của chúng tôi? Đuổi Thương Mẫn ra khỏi nhà họ Thương là ý của ông, không ai ép ông cả”





“Hơn nữa ông coi trọng con gái lớn của ông như thế, sao bây giờ nó leo lên được cành cao lại không giúp ông?”





“Bà còn mặt mũi nói à? Lần trước đi đàm phán, nếu không phải Thương Tuyết và tôi nói Thương Mẫn có thể chiếm được Mâu Nghiên thì tôi có đến mức từ bỏ con cá lớn Lê Chuẩn không?” Thương Liên Thành tức giận: “Bây giờ thì hay rồi, không chiếm được Mâu Nghiên còn khiến danh tiếng nhà họ Thương cũng mất luôn. Người ngoài đều đang cười nhạo nhà họ Thương, mất hết mặt mũi rồi”





Thương Tuyết đang ngủ trên giường đột nhiên mở mắt ra, cô ta nhìn chăm chằm trần nhà, sắc mặt tái nhợt nên vết bầm bên khoé miệng cực kỳ rõ ràng, giống như ma cà rồng đói gần chết vậy.





“Tuyết Tuyết thành ra thế này chẳng phải cũng do con khốn Thương Mẫn kia hại sao? Chúng ta nể mặt người nhà nên không kiện cô ta, cô ta thì hay rồi, giờ lại vênh lên”





Triệu Nhã Liên không chịu thôi: “Con gái tôi thành ra thế này, sao cô ta có thể sống hạnh phúc như thế?”





“Kiện con bé? Bà có bảng chứng không? Chỉ dựa vào một cái miệng của bà thôi hả?” Thương Liên Thành khit mũi: “Con bé dù có thế nào cũng là con gái nhà họ Thương, bà huỷ hoại một người chưa đủ còn phải tống một người khác vào tù, bà muốn nhà họ Thương hoàn toàn sụp đổ, gia đình chúng tôi phải ra đường ăn xin sao?”





“Hơn nữa ai nói chắc chản là do Thương Mẫn làm? Tôi đã nói rồi, nhà họ Mâu không dễ động đến, Mâu Nghiên và nhà họ Mạc có hôn ước, con gái của gia đình tốt đều sợ, tránh còn không kịp. Thương Tuyết thì hay rồi, chỉ sợ người ta không biết, cứ tiến tới, nhà họ Mâu và nhà họ Mạc là ai? Mấy người cho rằng mình đủ khả năng động tới họ hả?”





Nghe Thương Liên Thành nói lời này, Triệu Nhã Liên cảm thấy hơi kỳ lạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK