Nhưng trong mắt của cô có rất nhiều màu sắc lộng lẫy dần dần được hiện ra, ở lối vào của nhà thờ, có một nhóm người đang cầm hoa tươi ở trong tay, đang chậm rãi đi về phía của cô.
“Cô Thương.” Một ông cụ tóc trắng chống gậy giơ hoa hồng ở trong tay lên trước mặt cô: “Ước nguyện một lòng, mãi mãi không chia lìa, đây là của anh chàng kia nhờ tôi tặng cho cô.”
Thương Mẫn nhìn ông lão nhân hậu, chẳng biết tại sao hốc mắt của cô lại nóng lên.
Một người rồi lại một người.
Có rất nhiều người cầm hoa, có nam có nữ, có già có trẻ, có cô gái trẻ tuổi, có cậu nhóc đẹp trai, thậm chí còn có đứa nhỏ vừa mới học đi, có người nước R, cũng có người bản địa, mọi người ở các nơi trên thế giới đều có mặt ở đây.
Bọn họ đưa hoa ở trong tay mình cho cô, dùng nhiều loại ngôn ngữ và giọng điệu nói lời chúc phúc với cô, thẳng cho đến cuối cùng, trong ngực của cô đã đầy một bó hoa lớn.
Thương Mẫn đứng trong đám người, cô tìm kiếm bóng dáng của Mâu Nghiên, mãi cho đến khi có tiếng đàn piano ưu mỹ truyền vào tai cô.
Đám người đồng loạt dừng bước, vốn dĩ trong nhà thờ chen chúc, lúc này lại có người tự động lui ra phía sau nhường lại một con đường, Thương Mẫn sửng sốt mấy giây, ôm hoa đi về nơi phát ra âm thanh.
Dưới sự chú ý của nhiều người, Mâu Nghiên ngồi trước đàn piano, anh mặc một bộ âu phục tỷ mỉ, ngón tay thon dài đang nhảy trên phím đàn, khúc nhạc du dương giống như là có sinh mạng từ từ phát ra từ đầu ngón tay của anh, quanh quẩn trong không gian.
Thương Mẫn chậm rãi đi đến gần anh, cuối cùng, đứng trước mặt anh.
Cho đến bây giờ, cô không biết là hóa ra Mâu Nghiên còn có một mặt như thế này.
Giống như là một vương tử cao quý trong truyện cổ tích, sống trong tòa thành với sự lạnh lùng và kiêu ngạo như người sống chớ đến gần, nhưng có đôi khi lại toát ra một vẻ dịu dàng lãng mạn khiến cho người ta cả đời không thể quên được.
Thương Mẫn ngơ ngác đứng ở đó, cảm thấy tất cả mọi thứ đều vô cùng hư ảo, cô cúi đầu nhìn trong ngực, ngẩng đầu lên, chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay trông vô cùng xinh đẹp dưới ánh đèn.
Ai mà dám tin Mâu Nghiên ưu tú như thế, vậy mà lại là chồng của cô? Vậy mà lại là ông chồng của một người bình thường như cô?
Những tiết tấu cuối cùng được đánh hoàn tất, Mâu Nghiên ung dung kết thúc, anh quay đầu lại, trên mặt không có biểu cảm đặc biệt, chỉ là nhìn chằm chằm vào cô.
“Sao đó?” Thấy bộ dạng ngây ngốc của Thương Mẫn, Mâu Nghiên mở miệng: “Cảm động quá hả?”
“Em còn muốn hỏi anh đang làm cái gì đó.” Thương Mẫn sải bước đi đến bên cạnh anh: “Sao vậy? Anh vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện mấy ngày trước em phá hủy nghi thức cầu hôn có đúng không, nếu không thì tại sao lại muốn làm một lần nữa?”
Mâu Nghiên thu hồi tay lại, cười nhạt: “Bởi vì mua quá nhiều hoa, cho dù là bày khắp quảng trường thì cũng không sử dụng hết, lãng phí đáng xấu hổ, cho nên anh thử xem xem có người nào đó thích không.”
Thương Mẫn quay mặt sang chỗ khác, không muốn để Mâu Nghiên nhìn thấy trong mắt của mình đã có nước mắt, cô hít mũi một cái, khó khăn nói: “Anh học cách đánh đàn piano từ lúc nào vậy, em còn tưởng rằng anh chỉ…”
Anh chỉ biết hung thần ác sát đánh người thôi.
“Từ khi còn rất nhỏ.” Mâu Nghiên đứng dậy: “Dì út nói tính cách của anh quá âm trầm, sau này nhất định sẽ không nhận được sự yêu thích của phụ nữ, học một loại nhạc cụ sẽ thêm điểm cho anh.”
Thương Mẫn bị lời nói của anh chọc cười.
Dì út của anh đúng là có dự tính trước.
“Cho nên, có thêm điểm không vậy?” Mâu Nghiên đến gần cô, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm cô.