Có nhiều người vây xem như thế, Thương Mẫn thật sự rất xấu hổ, nhưng mà Mâu Nghiên lại mạnh mẽ nâng cằm của cô lên, kề lại gần cô.
“Nếu như em đã biết anh canh cánh trong lòng, vậy thì bù cho anh đi.”
Nói xong, nụ hôn mạnh mẽ đã rơi xuống, lúc hai đôi môi chạm nhau, trong nhà thờ vang lên một tràng pháo tay kéo dài không dứt.
Thương Mẫn đỏ mặt, gương mặt nóng lên, cô nhẹ nhàng đẩy Mâu Nghiên một chút, Mâu Nghiên không tiếp tục dây dưa, lui về phía sau một bước, kéo tay của cô bước lên bục tuyên thệ trong nhà thờ.
Thương Mẫn còn chưa kịp phản ứng, đợi đến khi cô đứng vững, một người già mặc đồ cha xứ đã đứng trước mặt bọn họ, ra hiệu với bọn họ.
“Mâu Nghiên…” Thương Mẫn nắm chặt tay Mâu Nghiên.
Mâu Nghiên dẫn cô đi về phía cha xứ, đứng bên trái bên phải.
Cho dù Thương Mẫn có ngốc đi nữa thì cũng hiểu dụng ý của Mâu Nghiên, cô bắt đầu căng thẳng nhìn những người đang nhìn chằm chằm vào bọn họ, lại nhìn Mâu Nghiên đứng trước mặt, một câu cũng không nói nên lời.
Đây là cảnh tượng đã từng xuất hiện ở trong tưởng tượng của cô, cô và Du Thắng nói những lời đó, vậy mà ngày hôm nay đã thành sự thật.
Chỉ là người đứng trước mặt cô lại không phải là người mà cô đã từng nghĩ.
“Anh Mâu Nghiên, cô Thương Mẫn, tiếp theo đây tôi sẽ chủ trì nghi thức hôn lễ cho hai người, xin hỏi hai người đã chuẩn bị xong chưa?” Cha xứ dùng tiếng phổ thông mang theo khẩu âm hỏi bọn họ.
“Rồi.” Mâu Nghiên gật đầu, không do dự, anh nhìn Thương Mẫn.
Thương Mẫn vẫn còn chưa tiến vào trạng thái, cô có chút bối rối, nhìn đôi mắt ấy của Mâu Nghiên, cuối cùng, cô vẫn gật đầu.
Cha xứ nhận được câu trả lời của bọn họ, lật quyển sổ trước mặt ra, bắt đầu đọc lời tuyên thệ.
“Lạy Chúa, chúng con đến với Chúa và tận mắt chứng kiến những lời chúc phúc dành cho đôi nam nữ bước vào lễ đường thiêng liêng, theo ý của Chúa, hai người hợp làm một thể, thực hiện nghi thức kết hôn, sống với nhau bạc đầu, từ nay vui buồn có nhau, yêu thương nhau, giúp đỡ hỗ trợ lẫn nhau, tin tưởng nhau.”
Thương Mẫn quay đầu, cô ôm chặt bó hoa ở trong tay, vẫn còn có chút khẩn trương.
Nếu như biết Mâu Nghiên đưa cô vào đây, còn để cha xứ tiến hành nghi thức chứng hôn, cô đã ăn mặc xinh đẹp một chút.
“Anh Mâu Nghiên, anh có nguyện ý lấy người phụ nữ này làm vợ của anh, ký lên hôn ước với cô ấy? Cho dù ốm đau hay khỏe mạnh, hay bất cứ lý do gì khác cũng đều yêu cô ấy, chăm sóc cho cô ấy, tôn trọng cô ấy, chấp nhận cô ấy, vĩnh viễn chung tình với cô ấy cho đến hơi thở cuối cùng của sinh mạng?” Cha xứ nhìn về phía Mâu Nghiên, nhẹ giọng hỏi.
Thương Mẫn chậm rãi nâng mắt lên, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của Mâu Nghiên kiên định nhiều hơn so với cô, trong đôi mắt từ lâu không rung động lại mang theo sự dịu dàng hiếm thấy.
“Tôi đồng ý.” Mâu Nghiên trả lời rất chắc chắn, rõ ràng giọng điệu bình thản như thế, nhưng mà lại nhấc lên một gợn sóng to lớn ở trong lòng của Thương Mẫn.
“Cô Thương Mẫn, cô có nguyện ý lấy người đàn ông này làm chồng của cô, ký lên hôn ước với cậu ấy, cho dù có ốm đau hay khỏe mạnh, hay bất cứ lý do gì khác cũng đều yêu cậu ấy, chăm sóc cho cậu ấy, tôn trọng cậu ấy, chấp nhận cậu ấy, vĩnh viễn chung tình với cậu ấy cho đến hơi thở cuối cùng của sinh mạng?” Cha xứ lại di chuyển tầm mắt về phía Thương Mẫn.
Thương Mẫn nuốt một ngụm nước bọt, giờ phút này, trái tim của cô đã sắp nhảy ra khỏi lồng ngực của mình.
Ban đầu cho rằng hôn lễ mà cô mong chờ đã lâu phải là cô mặc chiếc váy cưới trắng tinh, dưới sự chứng kiến của bạn bè người thân, bước vào lễ đường với người mình yêu.