Mục lục
Truyện Ôm Đùi Boss Ác Ôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 564


Mâu Nghiên liếc cô ta một cái, ý bảo cô ta ngồi phía sau.


Cô ta tức giận dậm dậm chân, bất đắc dĩ Mâu Nghiên không phản ứng cô ta nữa, Kỷ Mộng Hiền chỉ có thể không tình nguyện ngồi xuống hàng ghế sau.


Sau khi lên xe, Kỷ Mộng Hiền vẫn chưa từ bỏ ý định, còn muốn tranh thủ một chút: “Anh Nghiên, em say xe, muốn ngồi ở ghế trước.”


Mâu Nghiên không trả lời, lặng lẽ đạp chân ga, lái xe đi về phía ngoại ô.


Đã lâu rồi Kỷ Mộng Hiền không gặp Mâu Nghiên , từ sau lần cô ta một mình chạy tới văn phòng Đạt Phan, Mâu Nghiên liền ném cô ta trở về biệt thự Vịnh Nam, còn cho người trông chừng cô ta, cô ta ngay cả quyền tự do ra ngoài cũng không có.


Mâu Nghiên vẫn luôn không quay lại đó, thái độ của người hầu trong biệt thự với cô ta ngày càng có lệ, cô ta cũng càng lúc càng bối rối. Những ngày tháng vô lo ăn mặc, sống trong biệt thự này quá hạnh phúc, cô ta không muốn mất đi nhanh như vậy.


Kỷ Mộng Hiền dựa vào ghế sau, cô ta vẫn luôn muốn nói chuyện với Mâu Nghiên, nhưng dù cô ta nói cái gì, Mâu Nghiên đều từ chối trả lời, lạnh lùng khiến người ta sợ hãi.


Cô ta vốn nghĩ cô ta đối với Mâu Nghiên là đặc biệt, nể mặt anh trai thái độ của anh với cô ta sao cũng không thể quá tệ, nhưng cô ta không ngờ Mâu Nghiên thật sự nói được thì làm được, ngoại trừ vật chất ra, những thứ khác dù anh có dư anh cũng keo kiệt cho cô ta, tình yêu và sự dịu dàng của anh chỉ dành cho một mình Thương Mẫn.


Nhớ lại mấy ngày trước cô ta nhận được mấy tấm hình hạnh phúc đi siêu thị của Thương Mẫn và Mâu Nghiên, Kỷ Mộng Hiền đố kỵ, cô ta không cam lòng lén lấy điện thoại ra, chụp mấy tấm góc nghiêng khi lái xe của Mâu Nghiên.


Lúc cô ta tính gửi những tấm hình đó cho Thương Mẫn, mới phát hiện tất cả phương thức liên hệ của cô ta đều đã bị Thương Mẫn chặn, tốn công tốn sức hồi lâu ngay cả tin nhắn cũng không gửi được, cô ta suýt thì tức chết.


Kỷ Mộng Hiền chưa từ bỏ ý định, Thương Mẫn càng như vậy cô ta lại càng không muốn thấy Thương Mẫn sống tốt.


Cô ta tìm trong danh bạ hồi lâu, cuối cùng gửi tấm hình bị mờ này cho Lê Chuẩn.


“Anh Lê Chuẩn, anh Nghiên đưa em đi thăm anh trai, anh có rảnh để tới không?”


Đúng lúc Lê Chuẩn đang ở trong phòng bếp rửa hoa quả, Tô Huệ Phi liếc mắt một cái liền thấy được tin nhắn này hiện trong điện thoại, vốn tin nhắn này không có gì, quan hệ thân thiết giữa anh trai của Kỷ Mộng Hiền và bọn Lê Chuẩn cô ta cũng biết, nhưng khi Tô Huệ Phi nhìn thấy mấy tấm hình Mâu Nghiên lái xe Kỷ Mộng Hiền gửi tới sau, cả người bần thần không yên.


Thầm mắng một câu em gái mưa, cô ta vội chuyển tiếp mấy tấm hình này sang máy mình, rồi việc làm ngay sau đó chính là gọi cho Thương Mẫn.


Cô ta không thể trơ mắt nhìn người đàn ông của bạn thân bị người phụ nữ khác nhớ thương, đã sớm biết Kỷ Mộng Hiền không phải người tốt lành gì, giờ cuối cùng cũng bắt được nhược điểm của cô ta.


“Huệ Phi, cậu nhớ tớ phải không, đi ra ngoài dạo phố không?”


“Mẫn Mẫn, cậu còn tâm trạng đi dạo phố, cậu có biết hay không người đàn ông nhà cậu bị yêu tinh bên ngoài nhớ thương rồi .”


Lê Chuẩn mới từ phòng bếp đi ra chợt nghe thấy Tô Huệ Phi gào lớn câu này, trong lúc nhất thời anh ta không biết mình nên có phản ứng gì.


“Cậu nói cái gì? Cậu thấy Mâu Nghiên.”


Không phải anh đi nước ngoài công tác sao?


“Hừ, tớ không có gặp anh ta, có lẽ là yêu tinh ở bên ngoài đợi không nổi muốn bức vua thoái vị lên ngôi, tớ vừa thấy mấy tấm hình Kỷ Mộng Hiền gửi cho Lê Chuẩn, giờ tớ gửi qua cho cậu”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK