Tô Huệ Phi không phục trợn mắt phản bác: “Không phải cậu cũng vậy à, cậu mang thai, những chuyện trên mạng, dọn nhà, nhiều chuyện như vậy đều không nói cho tớ, có phải cậu không coi tớ là bạn nữa không.”
Cô nói đến nỗi hốc mắt đỏ lên, lúc Tô Huệ Phi nhìn thấy những lời công kích Thương Mẫn trên mạng, tận mắt nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ trước cửa nhà Thương Mẫn, cô đã lo lắng bật khóc nhiều lần.
“Chuyện hai ngày nay quá loạn, tớ còn chưa kịp nói cho cậu biết. Lần này coi như tớ sai, tớ nợ cậu một bữa cơm.”
“Vậy còn tạm được, tớ muốn đến một nhà hàng sang trọng nhất.”
“Xem như cậu lợi hại.”
Hai người nói đùa vài câu, Thương Mẫn mệt mỏi ngáp một hơi, mấy ngày nay cô đều không ngủ được, tinh thần rất kém.
Tô Huệ Phi nhìn sắc mặt không tốt lắm của Thương Mẫn, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng: “Thương Mẫn, cậu nhất định phải sinh đứa bé này sao?”
“Ừm, đứa bé này đã lựa chọn tớ, vậy thì tớ phải bảo vệ tốt cho nó.” Thương Mẫn kiên định gật đầu, cho dù khó khăn bao nhiêu, cô sẽ tuyệt đối không từ bỏ.
“Mâu Nghiên… có phải anh ta không thích đứa bé này không.” Tô Huệ Phi thận trọng hỏi.
Thương Mẫn bất đắc dĩ gật đầu, đúng là Mâu Nghiên không thích đứa bé này, thậm chí còn kiên quyết muốn cô phá bỏ ngay lập tức.
“Sao anh ta lại nhẫn tâm như vậy, trong bụng cậu là màu mủ ruột thịt của anh ta, vậy mà nói không cần là không cần, thấy cậu bị bắt nạt thành như vậy cũng mặc kệ. Đồ cặn bã, nhất định là bởi vì Kỷ Mộng Hiền, anh ta mới không cần con của hai người.” Tô Huệ Phi nói với vẻ mặt tức giận, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Trong lòng Thương Mẫn hơi hồi hộp, sao Tô Huệ Phi lại đột nhiên nhắc đến Mâu Nghiên và Kỷ Mộng Hiền?
“Huệ Phi… Có phải cậu đã nghe được tin tức gì rồi không?”
“Tớ tận mắt nhìn thấy lúc tan làm Kỷ Mộng Hiền tới công ty tìm Mâu Nghiên, còn Mâu Nghiên lại bỏ đi mua sắm cùng cô ta trước mặt mọi người, hai người vừa nói vừa cười không kiêng kị chút nào, quá khinh người.”
Tô Huệ Phi tức đến nỗi hốc mắt đỏ lên, lúc ấy nếu Lê Chuẩn không ngăn cản, cô đã sớm lao vào xé xác đôi cẩu nam nữ kia.
Hừ! Cái gì mà em gái của ân nhân, là Bạch Liên Hoa không biết xấu hổ thì có.
A! Anh mà lại đi mua sắm cùng Kỷ Mộng Hiền sao?
Ở chung lâu như vậy mà cô chưa từng được đãi ngộ như vậy!
Quả nhiên Kỷ Mộng Hiền trong lòng anh không giống…
Ánh mắt Thương Mẫn dần tối xuống, cô phát hiện mình càng ngày càng không hiểu Mâu Nghiên.
Anh không nên thích Kỷ Mộng Hiền!
Tại sao có thể như vậy?
“Thương Mẫn, xin lỗi! Tớ không nên nói những lời làm cho cậu ngột ngạt.” Tô Huệ Phi nhìn sắc mặt trầm xuống của Thương Mẫn, đau lòng muốn cho mình hai cái tát, sao miệng của cô lại ngứa như thế chứ!
“Cám ơn cậu đã nói những chuyện này cho tớ biết.”
Thương Mẫn miễn cưỡng mỉm cười khẽ, cố gắng bày ra một khuôn mặt tươi cười, nhưng đáng tiếc là thất bại.