“Tôi rút lui.”
“Nhất định phải chơi, cô không có quyền từ chối.” Đôi mắt Lâm Chí càng ngày càng đỏ lên, đỏ bừng như dã thú nổi điên. Thương Mẫn không khỏi run bắn lên khi bị ánh mắt quỷ dị này của anh ta nhìn chằm chằm.
Ánh mắt của người đàn ông này quá không bình thường, cô thật sự không hiểu nổi rốt cuộc Lâm Chí đã chịu sự đả kích gì lại trở nên như vậy.
“Chơi trò gì?” Mâu Nghiên chỉ muốn cho Thương Mẫn ra ngoài càng sớm càng tốt, cho dù chỉ có một tia hy vọng, anh cũng không muốn từ bỏ.
“Ở đây chỉ có bài.”
Lâm Chí lấy ra một bộ bài từ dưới bàn cà phê, giọng điệu có chút thất vọng.
“Anh muốn chơi thế nào?”
Sự hợp tác của Mâu Nghiên dường như làm Lâm Chí hài lòng, vẻ điên cuồng trong mắt anh ta phai nhạt đi rất nhiều, cơ mặt cũng không còn gớm ghiếc đáng sợ như trước, cả khuôn mặt trông thoải mái hơn rất nhiều.
“Chúng ta so lớn nhỏ, người nào có thể có được liên tiếp hai lá bài lớn nhất trong ba lần thì có thể ra ngoài.”
Lâm Chí hào hứng nói, đồng thời đỡ Tiêu Song ngồi xuống ghế sô pha, thêm cả anh ta, năm người bắt đầu chơi.
Lâm Chí chia bài vô cùng hào hứng, nhưng yêu cầu ngặt nghèo như vậy, sau chừng mười ván không ai có thể thắng liên tiếp hai trong ba ván.
Thương Mẫn yên lặng nhìn người đàn ông đang chơi hết mình trước mặt, may mà trước giờ cô chưa từng ôm hy vọng, nên hiển nhiên cũng sẽ không thất vọng.
Ngay khi Thương Mẫn cảm thấy Lâm Chí đang cố tình dùng họ giải trí, Tiêu Song đã bất ngờ rút được lá bài lớn nhất hai lần liên tiếp.
“Vận may không tệ.” Lâm Chí nhìn anh ta cười cười.
Tiêu Song ngẩn người ra, nhìn Mâu Khải muốn giải thích điều gì đó, nhưng anh ta còn chưa kịp nói thì đã bị Lâm Chí đẩy vào thang máy, đưa đến công xưởng bỏ hoang trên lầu.
Thương Mẫn ngạc nhiên, Tiêu Song thật may mắn, hoặc là Lâm Chí và anh ta có chút giao tình mà cố ý đưa anh ta ra ngoài.
“Quan hệ giữa anh và Tiêu Song rất tốt?”
Sau khi Tiêu Song được đưa đi, vẻ mặt Mâu Khải ảm đạm và đáng sợ.
“Cũng được.” Lâm Chí liếc nhìn Mâu Khải cười nhạt.
Lâm Chí nhìn thấy vẻ mặt ảm đạm của ba người họ thì tâm trạng vui vẻ lạ thường, ngồi trên bàn cà phê trước mặt Thương Mẫn tán gẫu với hai anh em nhà họ Mâu vô cùng thích thú.
Ánh mắt Thương Mẫn đảo qua lại con dao gọt hoa quả sắc bén trên bàn cà phê và tấm lưng có phần gầy gò của Lâm Chí. Lâm Chí hiện đang trò chuyện rất chăm chú, nếu cô nhanh chóng cầm lấy con dao gọt hoa quả đâm vào lưng anh ta thì tỷ lệ thành công chắc sẽ hơn một nửa.
Cô biết rất rõ đối thủ của Lâm Chí luôn là cô. Thương Mẫn sờ lên vùng bụng hơi nhô lên của mình, không muốn tiếp tục ngồi yên chờ chết.
Mâu Nghiên dường như nhìn ra được suy nghĩ của cô, cau mày phản đối, ánh mắt ra hiệu cho cô đừng hành động hấp tấp.
“Lâm Chí, nếu biết anh biến thành bộ dạng hiện giờ, cô ấy sẽ rất thất vọng.”