Mục lục
Truyện Ôm Đùi Boss Ác Ôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 69: THƯƠNG TUYẾT XÂY RA CHUYỆN RỒI

Thương Mẫn đã xem sướng mắt các bộ phim đó tự nhiên biết nộp thuế lương thực mà Mâu Nghiêm nói là có ý gì, mặt của cô đỏ ửng, đang muốn dạy dỗ anh, lại bị Mâu Nghiêm dùng tư thái như này ôm cô lên.

Tứ chỉ của cô quấn lấy cơ thể của anh, sợ rơi xuống, nhưng những lo lẳng này ở trên người của Mâu Nghiêm là hoàn toàn không cần thiết, anh nhẹ nhàng đưa cô lên lầu, đẩy cửa phòng ngủ ra, hai người nặng nề ngả ra chiếc giường mềm mại.

“Không cần! Chuyện vừa rồi còn chưa có giải quyết đo!” Thói quen gì vậy, chỉ biết dùng loại chuyện này tới chuyển chủ đề…

Mâu Nghiêm không biết khi nào đã không còn ở đây nữa, Thương Mẫn miễn cưỡng đứng dậy, cầm điện thoại lên, bị vô số cuộc gọi bên trên dọa cho giật mình.

Toàn là của nhà họ Thương, còn có Tô Huệ Phi Đã xây ra chuyện gì?

Thương Mẫn sững người, vội vàng gọi lại cho Tô Huệ Phi.

“Tiếu Mẫn Mẫn, cậu cuối cùng cũng tỉnh rồi, cậu xem tin tức chưa, em gái cậu lên tin đầu rồi, ôi trời ạ, thật sự quá sốc, cái này cũng quá hot rồi, tớ đều sắp bị thay đối tam quan rồi” Mới vừa kết nối, Tô Huệ Phi ở đầu dây bên kia đã bản như súng liên thanh tới.

“Tin tức gì?” Thương Mẫn thấy kỳ quặc, cô ấn loa ngoài, lại ấn vào tiêu đề mà tin tức đề cử cho cô.

“Gái nhà giàu chơi lên độ cao mới, thuê phòng khách sạn cùng đàn ông chơi 4p?” Thương Mẫn đọc câu này, chỉ cảm thấy trong đầu giống như có thứ gì đó bị nố ra.

Cô một đường lướt xuống, mấy tấm hình bên trên đập vào mắt, thật sự chính là một cảnh nóng với chất lượng cực cao.

“Tớ đều sắp bị choáng rồi, cậu nói xe, Thương Tuyết này là nghĩ thế nào vậy. Cô ta cho dù bị đuổi ra khỏi Đạt Phan, cũng không cần tự bạo tự diệt vậy chứ” Tô Huệ Phi còn đang ở bên kia không ngừng lải nhải, nhưng trong đầu Thương Mẫn lại rất loạn.

Tối qua, cô còn nhìn thấy Thương Tuyết và Mâu Nghiêm ở cùng nhau, chỉ trong một buổi tối, tại sao cô ta lại cho ra tin tức như này? Chuyện này… có liên quan với Mâu Nghiêm không?

“Chúng ta gặp mặt rồi nói tiếp” Thương Mẫn vội vàng cúp máy.

Tới công ty, bầu không khí của công ty cũng rất kỳ dị, Thương Mẫn cúi đầu, ở trong lời bàn tán của mọi người, nghe thấy được vài chuyện.

Đại khái chính là Thương Tuyết tới khách sạn thuê phòng, tìm ba người đàn ông cao to, kết quả vào buổi sáng, bị một đám phóng viên vây công, vì thế mà lên tin tức đầu.

“Chuyện này thật sự thay đổi tam quan của tớ” Tô Huệ Phi ở một bên lẩm bẩm: “Thương Mẫn, cậu nói xem cô ta bình thường mang dáng vẻ cao quý kiêu kỳ như vậy, tớ thế nào cũng không nhìn ra cô ta vậy mà còn có sở thích này? Hơn nữa…”

Tô Huệ Phi đề thấp giọng, ghé sát tai của Thương Mẫn: “Cô ta không phải là vừa sảy thai hay sao? Đây còn chưa được thời gian một tháng, liệu có phải quá…”

Đây cũng là chỗ Thương Mẫn cảm thấy nghỉ hoặc, Thương Tuyết tuy luôn đối đầu với cô, nhưng dù sao hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cô ta tính tình như nào, Thương Mãn vẫn biết, cô ta không có lý do gì để nố ra tin tức xấu như này vào lúc này.

Thương Mẫn cả buổi sáng đều đang mất hồn, điện thoại của nhà họ Thương cứ gọi mãi không ngừng, không cần đoán, cô ta đã biết ý đồ của bên phía bọn ho.

Cảm thấy bất lực, Thương Mẫn trốn ở chỗ cầu thang bộ nghe điện thoại, sau đó khi cuộc gọi vừa kết nối, tiếng mảng ở đầu dây bên kia liền truyền tới.

“Thương Mắn! Tao còn tưởng mày chết rồi chứ? Tao gọi cho mày bao nhiêu cuộc hả? Mày ở đâu? Mày bây giờ cút về đây cho tao! Mày hại em gái mày thành ra như này, tao nhất định phải lột da của mày!” Nhìn dáng vẻ Thương Liên Thành là tức điên rồi, giọng nói của ông ta khàn đặc, Thương Mẫn đã có thể tưởng tượng tới bộ dạng đủng đùng như sấm sét của anh ta.

“Tôi hại cô ta?” Thương Mẫn nhíu mày: “Tôi cũng là vừa mới biết chuyện này, thế nào lại trở thành tôi hại cô ta rồi?”

“Mày đừng giả bộ nữa, mày có cái tính gì tao còn không rõ sao? Mày sao có thể ác độc như vậy? Thương Tuyết là làm chuyện có lỗi với mày, nhưng mày vậy mà tìm người làm nhục nó? Đó là em gái ruột của mày, mày cũng là con gái của nhà họ Thương, mày phá hỏng danh tiếng của nhà hộ Thương, đối với mày có chỗ tốt gì chứ?”

Thương Mẫn day trán.

69-om-dui.jpg


Thương Mẫn mới vừa cúp máy thì nhìn thấy tiền sảnh của tầng ba huyên náo một trận. Cô vếnh tai, nghe ra giọng nói quen thuộc đó.

“Thương Mẫn, tiện nhân, cút ra đây cho tao!” Triệu Nhã Liên gào lên, giọng của bà ta to tới mức cả tầng lầu đang nghe thấy tiếng mảng chửi của bà ta.

Trái tìm của Thương Mẫn thắt lại, Triệu Nhã Liên sao lại tìm tới đây?

“Bác gái, nơi này là công ty, bác làm lại làm loạn ở đây chứ?” Tô Huệ Phi vội vàng đứng ra “Cô im miệng cho tôi!” Triệu Nhã Liên quát Tô Huệ Phi một trận, chỉ nhăm nhăm xông vào văn phòng, hùng hổ đi tìm bóng dáng của Thương Mẫn: “Thương Mắn, mày đừng làm rùa rụt cổ nữa, mày có bản lĩnh làm thì có bản lĩnh nhận, mày hại Tuyết Tuyết nhà tao thành gì rồi? Cái con hạ lưu vô sỉ này!”

Tất cả mọi người đều bị hành vi đột ngột xông vào của Triệu Nhã Liên làm phiền, lũ lượt buông công việc xuống, đều tới xem kịch.

“Bản thân mày không quản nổi đàn ông, cứ phải để lồi lên người Tuyết Tuyết nhà tao, còn vì một bản thảo thiết kế rách nát mà đuổi Tuyết Tuyết nhà tao ra khỏi Đạt Phan, những chuyện này chúng tao đều không tính toán, nhưng tao không ngờ mày vậy mà dùng thủ đoạn như này, cô gái trong sạch như Tuyết Tuyết nhà tao, mày làm như vậy là muốn mạng của nó!” Triệu Nhã Liên tìm không được Thương Mẫn, dứt khoát ngồi phịch trên đất, lớn tiếng rít gào.

Thương Mẫn đứng ở khu cầu thang bộ, cô thở dài một hơi, đi về phía văn phòng.

69-1-om-dui.jpg


Bà nếu như còn tiếp tục gây sự thì tôi gọi bảo vệ”

“Ha?” Triệu Nhã Liên cười lạnh: “Công ty thì làm sao? Mày sợ những chuyện khuất tất mà mày làm bị người khác biết được sao?”

Nói rồi, Triệu Nhã Liên nhìn sang những người ở xung quanh, lớn tiếng kế: “Các vị, tôi là mẹ của Thương Tuyết, cũng là mẹ kế của Thương Mắn. Thương Mẫn không để tôi nói ở đây thì tôi cứ muốn nói, Thương Mẫn chính là một tiện nhân mất hết tính người. Tuyết Tuyết nhà tôi ưu tú hơn nó, nó sinh lòng đố ky, phá hỏng hôn sự của Tuyết Tuyết, sau đó lại tính kế hại Tuyết Tuyết mất đi công việc”
CHƯƠNG 70: TRIỆU NHÃ LIÊN GÂY CHUYỆN

Triệu Nhã Liên vừa nói xong thì tất cả mọi người đều ngạc nhiên, chẳng trách Thương Mẫn lại nhảm vào Thương Tuyết, nhất định phải đuổi Thương Tuyết khỏi Đạt Phan, hóa ra bọn họ là chị em ruột, hơn nữa trước đó còn có ngọn nguồn như vậy.

“Ngoài ra Thương Mẫn còn quyến rũ đàn ông, thấy người sang bắt quàng làm họ, bỏ mặc người nhà của mình. Cô ta có ông bà nội đã hơn 70 tuổi, nhưng lại bị cô ta chọc tức đến sinh bệnh”

Thương Mẫn xoa xoa thái dương, cảm thấy đau đầu kinh khủng, Triệu Nhã Liên thấy tình thế đã thay đổi, thấy những người xung quanh bắt đầu lạnh lùng nhìn Thương Mẫn, giọng điệu của bà ta dịu đi, thậm chí có chút bi thảm, “Thương Mẫn, tôi biết mẹ ruột cô mất sớm, cô lại không muốn nghe ba cô dạy dỗ, nhưng dù thế nào thì tôi cũng là trưởng bối của cô. Lần trước cô ép tôi quỳ trước mặt cô, tôi cũng đã quỳ rồi, cũng đã dập đầu rồi, tại sao cô vẫn không chịu buông tha cho Tuyết Tuyết? May là con bé là em gái ruột của cô, cho dù nó có làm sai chuyện gì thì cô dạy bảo nó vài câu là được rồi, sao cô lại muốn hại nó chứ?”

“Di à, ý của dì là chuyện xảy ra tối hôm qua chính là Thương Mẫn… Lưu Tử Vĩ bước tới đỡ Triệu Nhã Liên.

“Tuyết Tuyết nhà tôi từ nhỏ đã rất ngoan, từ trước đến nay vẫn luôn giữ mình trong sạch, lớn như vậy rồi vẫn chưa từng nảm tay con trai thì sao con bé lại có thể làm ra chuyện như vậy được… Triệu Nhã Liên bật khóc, bộ dạng trông rất oan ức, lại khóc nức nở: “Thương Mẫn, cô muốn lấy mạng người nhà chúng ta sao…”

“Thương Mẫn, cô thật quá đáng” Lưu Tử Vi cầm đầu chỉ trích Thương Mắn: “Mặc dù Thương Tuyết đã làm sai, nhưng sao cô có thể dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy chứ? Cô đây là đang phạm tội!”

“Đúng vậy, thật đáng sợ, thật không ngờ cô ta lại là người như vậy..” Những người bên cạnh đều đồng tình.

Thương Mẫn đã từng thấy bản lĩnh đổi trảng thay đen của Triệu Nhã Liên từ lâu, khi nhìn thấy ánh mắt của mọi người đều đổ đồn về phía mình, cô cảm thấy có loại cảm giác bất lực chưa từng thấy.

“Tôi không muốn cãi nhau với bà” Thương Mẫn xoay người muốn đi ra ngoài “Nếu bà thích ở đây thì cứ ở lại đi, tôi đi”

“Cô không được phép đi!” Triệu Nhã Liên bước tới níu lấy cánh tay Thương Mẫn, sau đó dùng thủ đoạn thông thường nảm chặt cánh tay cô.

Thương Mẫn đau đớn đấy Triệu Nhã Liên ra, không ngờ bà ta thuận thế ngã mạnh xuống đất khiến Thương Mẫn giật mình.

“Ôi chao! Đau muốn chết tôi rồi” Triệu Nhã Liên đau đớn kêu lên, “Thương Mẫn, sao cô còn dám đánh người nữa?” Lưu Tử Vi vội vàng đỡ Triệu Nhã Liên: “Bình thường không nhìn ra cô lại là người như vậy”

Thương Mẫn xoa nơi bị Triệu Nhã Liên nắm lấy, nghiến răng nghiến lợi “Mọi người đã thấy rồi đấy, cô ta đánh tôi, tôi là trưởng bối của cô ta vậy mà cô ta lại đánh tôi” Triệu Nhã Liên ngồi dưới đất gào thét Tô Huệ Phi đứng bên cạnh nhìn đến ngẩn người Trước đây cô đã từng nghe Thương Mẫn kế về sự lợi hại của mẹ kế, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô được tận mắt nhìn thấy, hôm nay chứng kiến, quả nhiên danh bất hư truyền.

“Đừng nói nhảm ở đây nữa, lần trước khi đi mua sảm với Mẫn Mẫn, tôi còn thấy Thương Tuyết đi cùng một người đàn ông ngoại quốc. Bà lại dám nói Thương Tuyết chưa từng nằm tay con trai? Chưa từng nằm thì làm sao cô ta lại có thai với anh rể của mình chứ?

Tô Huệ Phi tiến lên, chỉ vào Triệu Nhã Liên: “Hai mẹ con các người thật sự là mặt dày hơn người. Bà cướp ba của Mẫn Mẫn, ép chết dì Thẩm. Con gái của bà thì cướp chồng sắp cưới của Mẫn Mẫn, còn hãm hại cô ấy muốn cô ấy ngồi tù! Bây giờ Thương Tuyết gây tội thì phải chịu tôi, nổ xì căng đan, bà còn dám nói là do Mẫn Mẫn hại sao”

Lời nói của Tô Huệ Phi không chút nghỉ ngờ là một tin sốt dẻo.

Mặc dù không biết ai thật ai giả nhưng chung quy người nhà này đều cư xử không đúng mực.

“Cô nói bậy bạ gì đớ? Cô thông đồng với cái con xấu xa Thương Mẫn để vu oan chúng tôi chứ gì” Triệu Nhã Liên lo lằng.

“Bà tưởng chỉ có bà mới có miệng sao?” Thương Mẫn kéo Tô Huệ Phi: “Đúng hay sai, sự thật là gì thì trong lòng bà rõ nhất. Huệ Phi, chúng ta đi thôi”

“Cô đứng lại cho tôi” Triệu Nhã Liên thấy chỉ vài câu nói của Tô Huệ Phi đã khiến dư luận xung quanh thay đổi, bà ta tức giận cầm cái ấm nước không biết ai đã đặt trên bàn lễ tân ném vào người Thương Mẫn.

Thương Mẫn đang cúi đầu, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện sắp xảy ra phía sau, nhưng trọng lực đột ngột kéo cô về phía trước, cô lảo đảo một lúc, xoay tròn rồi ngã vào một vòng tay.

Cái ấm chứa đầy nước nóng đố xuống bờ vai rộng của người đàn ông, những người xung quanh thấy vậy thì hét lên.

“Mâu… nhị giai” Thương Mẫn vội vàng lui khỏi vòng tay của anh, tất cả mọi người đều trở nên yên lặng bởi vì sự xuất hiện của Mâu Nghiên, cho nên âm thanh cái ấm rơi xuống đất vô cùng rõ ràng.

“Nhị gia… Triệu Nhã Liên cũng ngơ ngác ra.

Bà ta cũng không ngờ Mâu Nghiên lại xuất hiện vào lúc này, còn chặn ấm nước thay cho Thương Mẫn.

Mâu Nghiên cau mày cởi chiếc áo khoác đã ước đảm của mình ra, Trữ Trình dẫn theo nhân viên bảo vệ từ phía sau anh bước ra, những người đàn ông cao lớn lập tức vây lấy Triệu Nhã Liên.

Thấy vậy, Lưu Tử Vi đột nhiên buông bàn tay đang đỡ Triệu Nhã Liên ra, sợ mình bị liên lụy “Hệ thống an ninh của Đạt Phan kém như vậy sao? Mắt các người để cho chó ăn hả?” Mâu Nghiên chịu đựng cơn đau bỏng rát sau lưng, anh không thể tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra nếu ấm nước nóng này đổ lên người Thương Mẫn, Nhân viên bảo vệ run lên, vội vàng giữ Triệu Nhã Liên.

“Nhị gia, tôi là mẹ của Thương Tuyết, chúng ta đã từng gặp nhau rồi” Triệu Nhã Liên muốn thoát khỏi cánh tay của nhân viên bảo vệ, nhưng lại không thành công.

“Nhị gia, Tuyết Tuyết nhà tôi đối với cậu rất chân thành, cậu nhất định phải cứu con bé, cậu phải làm chủ cho Tuyết Tuyết” Triệu Nhã Liên cầu xin Mâu Nghiên.

Mâu Nghiên nheo mắt không nói gì.

“Là do Thương Mẫn đã hãm hại con bé. Cô ta ghen tị với Tuyết Tuyết nên muốn hủy hoại con bé. Nhị gia, không phải cậu thích Tuyết Tuyết sao? Thương Mẫn dám hãm hại người trong lòng cậu, cậu không được bỏ qua cho cô ta” Triệu Nhã Liên bắt đầu quá khích: “Tôi chỉ muốn đến đây để đòi lại công bằng cho con gái mình, vậy mà Thương Mẫn lại dám đánh tôi trước mặt mọi người, cô ta đây là đang xem thường cậu rồi”

Mâu Nghiên quét qua một vòng những người đang xem náo nhiệt ở đây, hừ lạnh một tiếng.

“Các người có thấy Thương Mẫn đánh bà ta không?”

Mọi người đều im lặng, không ai biết Mâu Nghiên muốn đáp án như thế nào.

“Là Mẫn Mẫn bị con đàn bà điên này ức hiếp trước” Trong lòng Tô Huệ Phi cũng không chắc, nhưng cô vẫn đứng dậy, kéo Thương Mẫn đến đứng trước mặt bà ta.

Thương Mẫn cảm thấy vô cùng ấm áp, Tô Huệ Phí trước giờ vẫn rất nhát gan, nhưng mỗi lần đụng phải chuyện của cô thì cô ấy luôn là người xông pha đầu tiên.

“Ở đây không có phần của côi” Triệu Nhã Liên trừng mắt nhìn Tô Huệ Phi.

“Cô ta không có, nhưng tôi có” Giọng Mạc Hậu vọng ra từ cầu thang.

Mâu Nghiên lên tầng 3 trước cô ta, anh mang rất nhiều người nên chiếm thang máy vì vậy cô ta phải đi cầu thang bộ, không ngờ khi vừa lên đến tầng 3 liền nghe thấy Triệu Nhã Liên nói Thương Tuyết thật lòng thật dạ với Mâu Nghiên.
CHƯƠNG 71: CÓ PHẢI ANH LÀM KHÔNG.

“Cô là ai?” Triệu Nhã Liên chưa từng gấp Mạc Hậu, đương nhiên không biết thân phận của cô ta.

“Thật thú vị, bà vì con gái của mình mà tìm đến Mâu Nghiên. Không phải trước tiên nên tìm hiểu tôi là ai sao?” Mạc Hậu mỉm cười, vẻ mặt khó lường.

“Tôi mặc kệ cô là ai, đây là chuyện gia đình chúng tôi, cậu Mâu sẽ làm chủ cho con gái của tôi” Triệu Nhã Liên khinh thường nhìn cô ta, bất kể chức vụ có lớn bao nhiêu cũng có thể so với Mâu Nghiên không?

Lời nói của Triệu Nhã Liên khiến những người có mặt ở đây hít thở không thông, ngay cả Thương Mẫn cũng không khỏi căng thẳng. Triệu Nhã Liên quen thói ngông cuồng, thối quen này đã có ở quê, trước kia ỷ nhà họ Thương có chút tiền nên vênh váo hất cảm sai khiến, giờ lại dám khiêu khích Mạc Hậu.

“Tôi là vợ sắp cưới của Mâu Nghiên. Anh ấy bề bộn công việc, sợ anh ấy không có thời gian. Nhưng mà, tôi và anh ấy là người một nhà. Chuyện anh ấy có thế làm chủ thì tôi cũng có thế làm” Mạc Hậu nhìn Mâu Nghiên, vẻ mặt anh không thay đối, dường như không, để tâm đến vấn đề này lảm.

Quả nhiên đàn ông đều như thế, phụ nữ dù có đẹp đến đâu mà trở thành tàn hoa bại liễu thì họ sẽ không còn hứng thú nữa.

Sắc mặt Triệu Nhã Liên tái nhợt, Vợ sắp cưới… Mâu Nghiên có vợ sắp cưới? Vậy tại sao Thương Tuyết lại nói với bà ta Mâu Nghiên thích cô ta?

Lúc cục diện trở nên lúng túng thì điện thoại Tô Huệ Phi vang lên, cô lấy ra xem thử thì trợn to hai mắt.

“FuckI” Cô không nhịn được chửi thề: “Lại nữa?”

Lời nói của Tô Huệ Phi vừa dứt, mọi người cũng lần lượt lấy điện thoại ra xem, tin tức lại lần nữa thu hút sự chú ý.

“Vụ bê bối phim khiêu dâm lại leo thang, hẹn hò cùng lúc với rất nhiều đàn ông, camera thuê phòng bị lộ?”

Tô Huệ Phi đọc xong thì lướt xem mấy tấm ảnh, khi nhìn thấy khuôn mặt nào đó, cô kinh ngạc: “Cậu xem đi Tiểu Mẫn Mẫn, đây không phải là người đàn ông ngoại quốc mà chúng ta đã nhìn thấy lần trước sao? Là tên võ sĩ quyền anh bị Lê Chuẩn đánh một trận đó”

Mọi người lại bắt đầu bàn tán, Thương Mẫn cầm điện thoại của Tô Huệ Phi, biểu cảm trên mặt như đông cứng lại.

“Hết rồi” Triệu Nhã Liên đột nhiên mất hết sức lực.

Thân là mẹ của Thương Tuyết, không ai biết rõ tính xác thực của những bức ảnh này hơn bà ta, nếu nói sự việc tối hôm qua là do Thương Mẫn cố tình hãm hại thì ngay khi bằng chứng này xuất hiện, Thương Tuyết đã hết đường chối cãi.

Mạc Hậu nở nụ cười hài lòng, cô ta ngước mắt lên nhìn Mâu Nghiên đầy đác ý Cô ta biết, chỉ chuyện xảy ra vào đêm qua có lẽ không đủ để hoàn toàn xóa sạch Thương Tuyết khỏi trái tim của Mâu Nghiên, thậm chí Thương Tuyết còn đến trước mặt anh khóc lóc, giả vờ đáng thương đế anh tha thứ cho cô ta, nhưng sự thật đã phơi bày trước ánh sáng. Mọi người trong thành phố đều biết cô ta là loại phụ nữ như thế nào.

Cho dù Mâu Nghiên có yêu cô ta như thế nào thì anh cũng chỉ là một người đàn ông, không một người đàn ông nào muốn tiếp tay cho một người phụ nữ như vậy. Nhà họ.

Mâu cũng sẽ không bao giờ cho phép loại phụ nữ như Thương Tuyết hủy hoại danh tiếng của gia tộc mình.

Ánh mắt Mâu Nghiên sắc bén nhìn chằm chảm Mạc Hậu, thủ đoạn của người phụ nữ này thật sự quá cực đoan. Đêm qua, ngay cả anh cũng bị cô ta xoay mòng mòng.

Anh biết Mạc Hậu sẽ xuống tay với Thương Tuyết cho nên anh đã bảo Trữ Trình chuẩn bị trước trong khách sạn, nhưng anh không ngờ rằng được nửa đường thì Mạc Hậu lại chặn Thương Tuyết lại rồi chuyển sang khách sạn khác.

Khi bọn Trữ Trình chạy đến thì đã quá muộn. Ngay sau đó, tin tức đã bùng lên.

Mâu Nghiên hừ lạnh một tiếng, cuối cùng anh cũng không xé rách mặt nạ của Mạc Hậu tại đây mà nhìn lướt qua người Triệu Nhã Liên.

“Đưa bà ta ra ngoài, nếu sau này lại xảy ra chuyện như vậy nữa các người cút xéo ra khỏi đây đi” Mâu Nghiên lạnh lùng nói với nhân viên bảo vệ.

“Vâng, nhị gia” Nhân viên bảo vệ không dám thở mạnh, đưa Triệu Nhã Liên đi vào thang máy.

Thương Mẫn liếc thấy vết đỏ trên cổ Mâu Nghiên thì mới nhớ đến nước nóng Triệu Nhã Liên hắt vừa nấy.

“Nhị gia” Cô đi tới muốn xem vết thương của Mâu Nghiên, nhưng còn chưa đến gần thì Mâu Nghiên đã nhìn châm chẳm cô.

“Còn cô nữa, người nhà của cô đến công ty gây chuyện, ảnh hưởng đến công việc bình thường của rất nhiều người. Nếu xảy ra chuyện gì thì cô có gánh nối không?”

Giọng điệu của anh vô cùng sắc bén dọa Thương Mẫn run bần bật.

Mâu Nghiên bị làm sao vậy? Anh rõ ràng biết cô không làm gì hết, tại sao anh lại hung dữ với cô như vậy?

Lưu Tử Vi vốn còn vì chuyện Mâu Nghiên cản thay cho Thương Mẫn nên tưởng Thương Mắn có gì mờ ám với anh, nhưng bây giờ xem ra cũng chỉ có như vậy thôi.

“Tôi xin lỗi” Mặc dù chuyện của bà ta không liên quan gì đến Thương Mắn, nhưng Triệu Nhã Liên quả thật đến đế gây rắc rối cho cô.

“Chuyện này mà chưa giải quyết xong thì đừng đến làm việc nữa” Mâu Nghiên hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi.

Thương Mẫn đứng sững tại chỗ, vẫn không hiếu ý của Mâu Nghiên rốt cuộc là gì?

Cái gì mà cô không cần đến làm việc nữa? Anh muốn đuổi cô sao?

Mạc Hậu cười với Thương Mẫn, bước lên vỗ vỏ bờ vai cô: “Con người Mâu Nghiên là thế đó, cô đừng để trong lòng”

Thương Mẫn cúi đầu, không biết nên trả lời thế nào, loạt chuyện này xảy ra quá đột ngột khiến cô thậm chí không biết phải giải quyết như thế nào cho rõ ràng.

“Cô về nghỉ ngơi vài ngày đi, đợi mọi chuyện lắng xuống rồi quay lại làm việc”

Mạc Hậu thuyết phục cô: “Chúng tôi sẽ bảo lưu tư cách tham gia cuộc th cho cô. Những ngày này, cô ở nhà chuẩn bị bản thiết kế đi”

Nói thế nào thì Thương Mẫn cũng là chị gái của Thương Tuyết, cô quanh quấn ở đây chắc chắn sẽ khiến Mâu Nghiên nhớ đến Thương Tuyết, không bằng để cô biến mất thì tốt hơn. Về tư cách tham gia cuộc thi, chẳng qua cũng chỉ là lí do khoái thác của Mạc Hậu mà thôi, chỉ có ở trong công ty mới có tài nguyên cùng tư liệu thông tin tốt nhất, cô làm ở nhà dĩ nhiên sẽ không có gì tốt đẹp.

Khi thời điểm đến, cô ta sẽ loại bỏ cô, chị em nhà họ Thương sẽ hoàn toàn cứt khỏi Đạt Phan, thế giới của cô ta và Mâu Nghiên sẽ lại trong sạch.

“Nhưng mà..” Tô Huệ Phi định nói như vậy có chút không công bằng, nhưng Thương Mẫn đã ngăn cô lại “Cảm ơn cô Mạc” Cô cúi chào Mạc Hậu.

Những gì xảy ra với Thương Tuyết đã đủ chấn động rồi. Dù ân oán giữa cô và Thương Tuyết rất sâu, lúc xung đột cũng khó tránh khỏi suy nghĩ cô chết tôi sống, nhưng dù gì Thương Tuyết cũng là con gái, cô biết rõ một cô gái gặp phải những điều này có bao nhiêu tàn khốc.

Vừa rồi cô đứng bên quan sát biểu hiện của Mâu Nghiên và Mạc Hậu, cô luôn cảm thấy chuyện này không thoát khỏi liên quan đến hai bọn họ.

Trái tim Thương Mẫn lập tức nguội lạnh, thậm chí còn có chút rùng mình, nếu tất cả những điều này xảy ra trên người cô thì chỉ sợ cô đã không muốn sống nữa.

Thương Mẫn thu dọn đồ đạc rời khỏi công ty, nhưng vừa ra khỏi cửa công ty liền nhìn thấy Lê Chuẩn đang đứng trước xe.

Thương Mẫn biết đây là sắp xếp của Mâu Nghiên, quả nhiên, khi cô được Lê Chuẩn đưa về thì Mâu Nghiên đã đợi sẵn trong câu lạc bộ.

“Có phải anh làm không?” Thương Mẫn vào thẳng vấn đề, cô cất đô đạc của mình rồi chất vấn Mâu Nghiên.

Mâu Nghiên im lặng, không trả lời Tuy rằng không phải do anh đích thân ra tay nhưng anh đã gián tiếp thúc đẩy, nên cũng tính là do anh làm.

“Anh không nói chính là thừa nhận” Thương Mắn bước đến bên cạnh Mâu Nghiên.

“Đây không phải là điều em muốn sao?” Mâu Nghiên nâng mắt nhìn cô: “Thương, Tuyết đối xử với em như vậy mà em còn thương hại cô ta sao?”

“Em không đồng tình với cô ta” Thương Mẫn trả lời: “Cô ta có ngày hôm nay là do cô ta tự chuốt lấy nhưng Mâu Nghiên à, cho dù cô ta có thế nào đi chăng nữa, thì anh cho người đến.. làm nhục cô ta thì đây là phạm tội! Anh có quyền có thế, có muôn vàn cách để dạy dỗ cô ta, tại sao hết lần này đến lần khác lại chọn cách hèn hạ như vậy?”

Mâu Nghiên cau mày, không phản bác lại câu nói của cô.

Cách làm này thực sự đáng khinh bỉ. Anh đã nghĩ đến việc Mạc Hậu sẽ xử lý Thương Tuyết như thế nào, đây không phải là lần đầu tiên xảy ra chuyện như vậy cho nên anh đã bảo Trữ Trình lên kế hoạch trước, nhưng mà Mạc Hậu không hổ là được người nhà họ Mạc dạy dỗ, cô ta đã thẳng anh một nước.

“Anh thực sự quá cực đoan” Thương Mẫn ngồi xuống, tay chân lạnh ngắt.

Trước kia Tô Huệ Phi nói Mâu Nghiên làm việc vô cùng dứt khoát, thủ đoạn rất ác độc, cô chỉ cảm thấy đó là lời đồn bên ngoài, nhưng bây giờ tận mắt chứng kiến chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng. Nhưng tất cả những điều này lại do mình tiếp tay đắng sau, là cô nói với Mâu Nghiên muốn anh trả thù cho cô, nhưng bây giờ, thù đã báo nhưng lương tâm của chính cô cũng đã bị đánh mất rồi.

“Vừa nấy tôi nói với Triệu Nhã Liên rằng chuyện này không phải do tôi làm, nhưng việc anh làm và tôi làm có gì khác đâu? Ngày hôm đó Triệu Nhã Liên quỳ xuống. Mặc dù cô nói rằng cô không muốn giúp nhưng trong lòng cô vẫn quyết định tìm cơ hội cầu xin Mâu Nghiên. Không nói đến việc tha cho Thương Tuyết thì ít nhất cũng đừng triệt đường sống của cô ta.

Bây giờ sự việc đã đi vào bế tắc, Thương Mẫn không biết phải làm thế nào nữa “Chuyện này không liên quan gì đến em, bất kể hậu quả như thế nào thì tôi cũng sẽ gánh chịu” Chuyện này quả thực là vì anh mà ra.

Không nói đến Thương Mẫn, ngay cả Mâu Nghiên cũng cảm thấy sợ hãi, người nhà họ Mạc thật đáng sợ, nếu tất cả chuyện này xảy ra với Thương Mẫn.

‘Để Thương Tuyết vào Đạt Phan vốn dĩ chỉ muốn che mắt người khác, anh không muốn Thương Mẫn bị bại lộ sớm như vậy. Anh từng bước xâm chiếm thế lực nhà họ Mạc, đã sắp thành công rồi, nhưng không ngờ Thương Mẫn đã đuổi Thương Tuyết khỏi Đạt Phan, khiến Thương Tuyết chó cùng rứt giậu, nổi lên sát tâm với cô.

Thương Mẫn là người mạnh miệng nhưng yếu lòng, ngoài miệng thì ghét Thương Tuyết nhưng trong lòng vẫn không muốn làm tới cùng. Nhưng tính cách của cô như vậy lại ở trong môi trường mà tâm tư của con người không thế đoán trước được, để bị người ta lợi dụng, Thương Mẫn ngồi thất thần, nhận được một tin nhắn trên điện thoại, cô mở ra xem thì thấy đó là Thương Liên Thành ——Tuyết Tuyết tự sát rồi. Thương Mẫn, bây giờ mày đã hài lòng chưa?
CHƯƠNG 72: GIỮ LẠI MẠNG MỚI CÓ THỂ BÁO THÙ

Trong bệnh viện Trên giường bệnh treo hai túi máu, chất lỏng màu đỏ tươi đang được truyền vào cơ thể thông qua ống truyền dịch, cổ tay mảnh mai của người phụ nữ được quấn băng gạc, Thương Tuyết năm thẳng người, nhìn chảm chằm trần nhà.

Trên mặt cô ta có vết thương, bầm tím, trầy xước, toàn thân càng thêm thảm hại không tả nối, khắp nơi đều có dấu vết tra tấn, đặc biệt là hạ thể bị xé toạt, thậm chí còn bị thương đến tử cung. Cộng thêm thời gian lần trước bị xảy thai cách đây không lâu, bác sĩ nói cô ta về sau rất khó có thai.

Thương Tuyết không thể quên được cảnh tượng tối hôm qua, cô ta vui mừng muốn về khách sạn trước đợi Mâu Nghiên, nhưng không ngờ rằng mình bị chụp thuốc mê: rồi bị đưa lên xe.

Ba người đàn ông lạ mặt đưa cô ta đến một khách sạn khác, dùng những thủ đoạn kinh tởm trên người cô ta.

‘Tuy rằng trước đây cũng từng qua lại với rất nhiều bạn trai, nhưng ở trên giường thì bọn họ luôn tôn trọng cô ta, nhưng tối hôm qua, tất cả tôn nghiêm và kiêu hãnh của cô ta đều bị nghiền nát.

Cô ta không thể nghĩ ra tại sao chuyện đáng lẽ nên xảy ra với Thương Mễn thì lại xây ra trên người mình, thậm chí cô ta còn liên tục xác nhận những người đó có phải do Mâu Nghiên phái tới hay không, họ đã bắt nhầm người rồi. Nhưng mà, không ai trả lời cô ta, cô ta đã phải chịu đựng sự hành hạ và lăng nhục không dứt.

Khi các phương tiện truyền thông tiết lộ những chuyện trước đây của cô ta thì cô ta đã biết tất cả đã kết thúc, suy nghĩ duy nhất lúc đó là chết, nhưng cô ta đã được Thương, Liên Thành cứu nên cô ta không chết, mà bây giờ đang năm ở đây, trong lòng trần đầy thù hận.

Là Thương Mẫn.

Ngoại trừ Thương Mẫn thì cô ta không nghĩ đến ai khác, chỉ có Thương Mẫn là hận cô ta nhất và muốn hủy hoại cô ta. Lê Chuẩn là anh em của Mâu Nghiên, anh ta thuê vài người để giết cô ta không phải là chuyện gì khó, hơn nữa, chuyện giữa cô và Stephen đã bị Thương Mẫn chính mắt nhìn thấy Khuôn mặt đắc ý của Thương Tuyết hiện lên trong tâm trí Thương Tuyết, sự căm thù mãnh liệt hiện lên trong mắt cô ta.

“Tuyết Tuyết” Triệu Nhã Liên canh giữ bên giường Thương Tuyết, không ngừng rơi nước mắt: “Con đừng nghĩ quển, bất kể như thế nào thì tính mạng mới là quan trọng nhất”

“Nhất định phải khỏe lại, chỉ cần giữ được mạng thì mới có thể báo thù”

Thương Tuyết mở mắt ra, không nói gì.

Triệu Nhã Liên nói đúng, tự sát là điều mà một kẻ bất tài mới lựa chọn, dù có chết cũng phải kéo theo con xấu xa Thương Mẫn đó xuống địa ngục cùng mình.

“Thương Tuyết! Thương Tuyết, cô ra đây cho tôi!” Giọng của mẹ Du Thắng là Lưu Hòa Ái vang lên bên ngoài, Triệu Nhã Liên cãng thẳng, vội vàng đứng dậy đi ra nghênh đón “Bà Du, sao bà lại đến đây?” Triệu Nhã Liên hỏi, thấy dáng vẻ bà ta như vậy cũng không giống như đang đi thăm người bệnh.

Du Thắng đi phía sau Lưu Hòa Ái, sắc mặt có chút khó coi, trước kia bị Mâu Nghiên đánh bị thương nên đang nắm trong bệnh viện, đến bây giờ vẫn chưa được xuất viện, tin tức sốt dẻo của Thương Tuyết đã bị tung ra ngoài “Thương Tuyết, uổng công tôi coi cô là con dâu nhà họ Du. Biết cô có thai, tôi lập tức yêu cầu Du Thẳng bỏ Thương Mẫn để kết hôn với cô. Còn cô thì được lảm, lại không biết giữ mình!” Lưu Hòa Ái ném mấy bức ảnh lên giường Thương Tuyết: “Đứa bé trong bụng cô không phải là con của Du Thảng nhà tôi đúng không? Tôi thấy nó khớp với thời gian cô cùng tên đàn ông trên kia mướn phòng. Trước khi cô và Du Thẳng của tôi ở bên nhau thì cô đã lêu lỏng với bao nhiêu người đàn ông rồi hả? Cô không thấy xấu hổ khi nói mình mang thai cháu trai cả của nhà họ Du sao?”

Những tấm ảnh rơi lộn xôn, Thương Tuyết vô cảm, nằm trên giường như một cái xác không hồn.

“Bà Du, bà không được nói nhảm. Tuyết Tuyết bị người ta hãm hại. Những chuyện này là do đồ xấu xa Thương Mẫn kia làm. Tuyết Tuyết luôn giữ mình trong sạch, sao có thể làm ra những chuyện này được” Triệu Nhã Liên vẫn ngụy biện.

“Phải không?” Tay Du Thẳng vẫn đang băng bó, anh ta bước đến bên cạnh Thương Tuyết, nhìn cô ta: “Thương Tuyết, cô tự nói đi, đứa nhỏ kia có phải là con của tôi không? Cô muốn gả cho tôi, thật sự là vì thích tôi hay chỉ bởi vì tôi là bạn trai của Thương Mẫn?

“Nếu nó không phải là con của anh thì sao? Bây giờ nói những thứ này có ý nghĩa gì không?” Thương Tuyết cười lạnh, giọng nói khàn khàn: “Dù sao thì anh cũng không lấy tôi, đứa trẻ đó cũng đã mất rồi, còn Thương Mẫn bây giờ thì tiếp tục sống những ngày hạnh phúc với người đàn ông giàu có. Còn anh, anh cũng như tôi, đều là kẻ đáng thương.

Du Thắng bị lời nói của Thương Tuyết kích thích, đêm hôm đó Mâu Nghiên ra tay tàn nhẫn thế nào, anh ta vẫn còn nhớ, nhưng người mà Thương Mẫn trèo cao lại là Mâu Nghiên, anh ta sao có bản lĩnh đi tranh giành với anh được?

“Cô bị như vậy thật đáng đời!” Lưu Hòa Ái xông tới kéo Du Thắng đĩ: “Người nhà các người không có gì tốt đẹp cả, hại con trai tôi thành thế này, còn làm nhà họ Du chúng tôi mất mặt, các người cứ chờ xem, tôi nhất định sẽ đuổi nhà họ Thương các người khỏi Thành phố Nam!”

“Được rồi, bà đi đi!” Thương Tuyết đánh gãy lời bà ta: “Các người cũng chỉ có khả năng ở đây hung dữ với tôi thôi, chuyện thành như vậy lẽ nào không có phần của Thương Mẫn sao? Các người có gan đến tìm cô ta gây chuyện không?”

“Cô còn mặt mũi nói chúng tôi như vậy sao!” Lưu Hòa Ái tức giận vì sự vô liêm sỉ của Thương Tuyết.

“Cút Cút ngay cho tôi!” Hai mắt Thương Tuyết đỏ hoe, vươn tay quét hết đồ trên tủ đầu giường xuống đất: ‘Các người là đồ vô dụng, nếu các người dạy dỗ Thương Mẫn từ sớm thì sao tôi lại biến thành bộ dạng như bây giờ? Tôi bị như vậy đều là do các người hại hết!”

Thương Tuyết đột nhiên phát điên, Lưu Hòa Ái và Du Thẳng bị dọa sợ.

“Tôi nhất định sẽ khiến Thương Mẫn chết không có chỗ chôn. Tôi muốn tất cả những người cười nhạo tôi và cả Thương Mẫn phải chết hết”

Thương Tuyết đau khổ rống lên, tiếng hét của cô ta vang vọng khảp phòng bệnh.

“Mẹ, đi thôi” Dư Trần cảm thấy Thương Tuyết như vậy trông giống như ma quỷ, anh ta đỡ Lưu Hòa Ái bước nhanh ra khỏi phòng bệnh.

“Cô ta giống như bị điên rồi, Du Thắng, thật may là con không cưới cô ta” Lưu Hòa Ái hoảng hồn.

Du Thắng im lặng, vẻ mặt Thương Tuyết như vậy hẳn là rất hận Thương Mẫn, đợi khi cô ta khỏe lên thì nhất định sẽ đi tìm Thương Mẫn gây chuyện.

Nghĩ đến Thương Mẫn, trái tìm Du Thẳng trở nên vô cùng phức tạp.

Rốt cuộc cũng chỉ là một trò đùa, đứa con trong bụng Thương Tuyết không phải là con của anh ta, nhưng anh ta lại vì lý do này mà làm tổn thương Thương Mẫn, cuối cùng đã bỏ rơi cô, đấy cô cho người đàn ông khác.

“Người nhà họ Thương lại đem nhà họ Du chúng ta ra đùa giốn, mẹ nhất định sẽ không tha cho bọn họ đâu” Lưu Hòa Ái nhìn hướng phòng bệnh, nghiến răng nói.

Câu lạc bộ Nova.

Thương Mắn lo lắng đi tới đi lui, thường nhìn điện thoại, cuối cùng bóng dáng của Lê Chuẩn đã xuất hiện ở cửa “Thế nào?“ Thương Mẫn vội vàng hỏi “Cứu được rồi” Lê Chuẩn trả lời: “Tạm thời không nguy hiếm đến tính mạng”

Thương Mẫn thở phào nhẹ nhõm.

Cô yếu ớt bước đến sô pha ngồi xuống, da đầu tê dại. Cũng may là cô ta không chết, nếu không, cũng coi như cô đã giết một sinh mạng.

Mâu Nghiên vẫn ngồi đó, nhìn chäm chằm vào điện thoại của mình, không quan tâm đến tiến trình sự việc, nhưng khi nghe tin Thương Tuyết vẫn còn sống, cuối cùng anh cũng nhướng mắt, mở miệng.

“Lát nữa tôi sẽ đưa cô về Vịnh Nam. Trong khoảng thời gian này, tôi sẽ bảo Lê Chuẩn phái người tới bảo vệ cô, tạm thời cô không nên ra ngoài”

“Tôi không cần anh lo lắng!” Thương Mẫn nghẹn ngào nói: “Nếu không phải vì anh thì mọi chuyện cũng sẽ không trở thành như vậy”

“Chị dâu” Lê Chuẩn không nhịn được nói giúp Mâu Nghiên vài câu: “Đại ca cũng là vì tốt cho cô?

“Vì tốt cho tôi? Làm như vậy mà muốn tốt cho tôi sao!” Thương Mẫn đứng dậy, vừa rồi còn áp lực vì chuyện sống chết của Thương Tuyết, bây giờ tất cả các loại cảm xúc không thể giải thích được đều biến thành tức giận: ‘Mâu Nghiên, sao anh có thể ngang ngược như vậy? Anh làm chuyện gì cũng chưa từng bàn bạc với tôi, đưa cô ta vào Đạt Phan, đế cô ta làm nhà thiết kế, thậm chí còn làm những điều này với cô ta, trước giờ chưa.

từng thông báo cho tôi! Mà bây giờ, anh đơn giản nói một câu muốn tôi không được ra khỏi cửa liền tưởng có thể giải quyết mọi chuyện sao?”

“Tôi chỉ muốn đảm bảo an toàn cho em” Mâu Nghiên nghiêm túc nói.

“Nhưng tôi là con người! Tôi có quyền biết những gì đang diễn ra xung quanh mình! Sao lại có người đáng sợ như anh vậy chứ? Bụng dạ và mưu mô của anh đều dùng, trên người tôi, tùy tiện quyết định cuộc sống của tôi, anh coi tôi là gì? Là thú cưng của anh sao?”
CHƯƠNG 73: GẠO NẤU THÀNH CƠM

Thương Mẫn nhìn vào mắt Mâu Nghiên, cô có thể cảm nhận được hàng vạn cảm xúc ẩn chứa trong mắt anh, nhưng cuối cùng, anh vẫn bày ra biểu cảm lạnh lùng như cũ Đang lúc bế tắc, Trữ Trình từ bên ngoài đi vào, anh ta nhìn Thương Mẫn, sau đó đi đến bênh cạnh Mâu Nghiên nói nhỏ vào tai anh vài câu.

Mâu Nghiên đứng dậy, anh quét mắt nhìn Thương Mẫn, cuối cùng nói với Lê Chuẩn: “Đưa cô ấy về”

“Anh..” Thương Mẫn tức giận không nói nên lời. Anh lần nào cũng vậy, ngay cả khi cô đang nổi cơn thịnh nộ thì anh cũng sẽ kết thúc cuộc trò chuyện bằng thái độ lạnh nhạt này.

Anh vừa rời đi, tất cả sự bất mãn của cô tiếp tục lên men.

“Mâu Nghiên, có đôi khi tôi cảm thấy khoảng cách giữa chúng ta đã đủ gần rồi, sớm chiều chung đụng, ngủ chung giường, nhưng mà mãi cho tới bây giờ tôi mới biết tôi chưa từng hiểu anh”

Thương Mắn đứng dậy, cô nhìn bóng dáng của Mâu Nghiên, trên mặt có chút bỉ thương: “Chúng ta trên danh nghĩa là vợ chồng. Nhưng kỳ thực, anh chưa bao giờ thử đi tìm hiếu tôi, mà anh, anh luôn bày ra bộ dáng cao cao tại thượng, đùa bỡn mọi người trong lòng bàn tay, người tâm thường như tôi, tôi không hiểu, cũng không cách nào hiểu được anh”

Mâu Nghiên quay lưng lại, chỉ lưu lại bóng lưng cho cô.

73-om-dui.jpg


“Lần này, chúng ta nhất định phải thẳng” Thái độ của Mâu Nghiên rất chắc chắn: “Mấy năm nay, họ đã ngông cường quá lâu rồi”

“Vậy.” Trữ Trình ngập ngừng: “Cô Thương ở đăng kia…”

“Nhìn phản ứng vừa nãy của cô ấy thì chắc chản là đã hiểu lăm chuyện này là do nhị gia làm rồi. Nếu như ngài không tiện, có cần tôi..”

“Không cần” Nhắc đến Thương Mẫn, Mâu Nghiên hít một ngụm thuốc lá.

“Những chuyện này cô ấy không biết, cũng không nên để cô không nhúng tay vào.”

Bây giờ tôi vẫn không rõ ông cụ đã biết bao nhiêu chuyện về tôi và cô ấy. Điều duy nhất có thể làm là giấu cô ấy trước khi giải quyết xong chuyện nhà họ Mạc”

Hơn nữa, trong lòng anh quả thực có chút sợ hãi, sợ răng Thương Mẫn sẽ lựa chọn bỏ rơi anh sau khi biết được sự u ám phía sau.

Anh đã mất một khoản thời gian dài, phí hết tâm tư mới có được cô, vậy nên anh sẽ không cho cô bất cứ cơ hội nào để chạy thoát.

Nhà họ Mạc.

Mạc Hậu đang ngồi trong phòng khách, vẻ mặt có chút lo lắng, Mạc Nguyên Bình cũng ngồi thẳng người, bầu không khí trở nên đông cứng, “Ông chủ” Quản gia bước vào báo cáo.

“Sao rồi? Tìm được người chưa? Mạc Nguyên Bình hỏi.

Quản gia lắc đầu: “Chúng tôi đã phái rất nhiều người đi tìm tung tích, nhưng vẫn không có kết quả…”

“Ba” Mạc Hậu sắc mặt trảng bệch: “Ba nói xem, bọn họ có phải đã rơi vào tay Mâu Nghiên rồi không”

‘Thứ bọn họ tìm kiếm chính là ba người đàn ông đã bắt cóc Thương Tuyết, làm loại chuyện này thì sau khi lấy tiền xong phải nên biến mất hoàn toàn, nhưng lần này, bọn họ không biến mất trong tay Mạc Hậu.

Lúc cô ta đi giải quyết tốt hậu quả như thường lệ thì mới phát hiện người đáng lẽ phải đợi mình ở địa điểm dự kiến ban đầu đã biến mất, cô ta đã cử người đi tìm khắp nơi nhưng không tìm thấy, lúc này cô ta mới hoảng loạn đi tìm Mạc Nguyên Bình.

“Con câm miệng cho bai” Mạc Nguyên Bình bực bội nói: “Sao con lại ngốc như vậy hả? Ba kêu con tìm người giải quyết, nhưng không bảo con làm phô trương như vậy. Con muốn Mâu Nghiên nắm được điểm yếu của con sao?”

“Ba.. Mạc Hậu cảm thấy oan ức: “Con cũng vì quá lo lẳng thôi. Con chưa bao giờ thấy Mâu Nghiên quan tâm một người phụ nữ đến vậy.

Nếu con chỉ đuối cô ta khỏi Thành phố Nam thì làm sao có thể khiến cô ta biến mất được, anh ấy sẽ đưa cô ta trở về. Nếu chuyện này không quá ầm ï thì nói không chừng Mâu Nghiên sẽ coi như chưa có gì xảy ra.

Chỉ có hủy hoại hoàn toàn cô ta thì mới có thể cắt đứt hy vọng giữa họ”

“Con là đang hủy hoại chính mình đó!” Mạc Nguyên Bình hận rèn sắt không ra thép, Nó chẳng qua chỉ là con gái của một gia đình nhỏ, có gì hơn người chứ. Chúng ta cho bọn họ một số tiền như trước đây không phải được rồi sao?

73-1-om-dui.jpg


“Nếu cậu ta không để mắt tới con thì con liền hết cách sao?” Mạc Nguyên Bình vừa nói vừa lấy ra một hộp thuốc: “Bệnh sợ phụ nữ gì chứ, đó chỉ là cái cớ của cậu ta thôi Cậu ta muốn một mình nảm quyền, muốn đuổi nhà họ Mạc chúng ta khỏi Đạt Phan cho nên không muốn cưới con gái nhà họ Mạc. Nhà họ Mạc ta sao có thể dễ ức hiếp như vậy được?

“Con là phụ nữ, phụ nữ thì phải có cách lấy lòng đàn ông. Ba đã từng đi điều tra, người phụ nữ như Thương Tuyết còn được Mâu Nghiên xem trọng, lẽ nào con gái Mạc.

Nguyên Bình ba thua kém cô ta sao?” “Mạc Nguyên Bình ném hộp thuốc lên người Mạc Hậu: “Tìm cơ hội gạo nấu thành cơm. Khi đó, cậu ta không nhận cũng phải nhận”

Mạc Hậu biết tác dụng của loại thuốc này là gì, mặt mày như bị thiêu đốt.

“Nhà họ Mạc bây giờ đang ở trong thời kỳ khủng hoảng. Trong khoản thời gian này, sự phát triển của các ngành công nghiệp không được suôn sẻ. Chúng ta phải nắm bắt cơ hội để khóa chặt hai nhà lại với nhau trong lúc Mâu Chí Tình vẫn còn nắm quyền, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu”

Hai mắt Mạc Nguyên Bình sáng ngời Đạt Phan năm đó là do nhà họ Thịnh thành lập, nhưng nhà họ Thịnh chỉ có hai đứa con gái, gia sản khống lồ không có người thừa kế. Mâu Chí Tình lấy thân phận ở rế kết hôn với con cả nhà họ Thịnh, nhưng chưa đầy mười năm, hai cụ nhà họ Thịnh lần lượt qua đời, Mâu Chí Tình tiếp quản Đạt Phan, cùng với Mạc Nguyên Bình đuổi hết những thành viên cũ của nhà họ Thịnh đi.

Tham vọng của Mâu Chí Tình đã được phơi bày, Mạc Nguyên Bình đã từng là phụ tá bên cạnh Mâu Chí Tình, sau khi đi theo ông ta nhiều năm thì ông ta rất rõ tính khí của Mâu Chí Tình, thứ ông ta không muốn thấy nhất chính sự phản kháng của người khác, cho dù là con trai của mình cũng không được.

“Con gái à, tương lai nhà họ Mạc chúng ta đều trông chờ vào con. Gả vào nhà họ Mâu, quyền lực, tiền tài, địa vị, những thứ này đều là của chúng ta”
CHƯƠNG 74: ANH ẤY LÀ NGƯỜI NHƯ THẾ NÀO.

Kể từ khi Thương Tuyết tỉnh lại thì Thương Liên Thành luôn đợi ở dưới lầu, có kinh nghiệm lần trước, lần này ông ta cũng mang theo đến mấy người, la hét muốn gặp Thương Mẫn.

Hai người Tân Kha và Đoàn Quốc cảm thấy đau đầu cực kỳ, cứ rầu rï ở trong văn phòng, ngay cả cửa cũng không muốn bước ra.

“Anh nói xem, ngày tháng như vậy khi nào mới chấm dứt đây” Tân Kha bưng ly rượu ngửa đầu lên trời mà thở dài: “Người nhà họ Thương này, dăm ba hôm lại đến ầm ï, quan trọng nhất, đó còn là người nhà mẹ đẻ của chị dâu, còn là người nhà mẹ đẻ có mối quan hệ không tốt nữa, khách sáo với ông ta một chút cũng không được, trực tiếp đánh đuối đi thì cũng không hay, thật khó xử quá đi”

“Tôi cảm thấy, sẽ còn ầm ï dài dài” Đoàn Quốc đáp một câu: “Con đường lấy tiểu kiều thê của lão đại còn dài, đây mới chỉ là bắt đău. Giải quyết xong người nhà họ Thương, người nhà họ Mạc đã đợi sẵn rồi, còn có ông cụ nhà nữa…”

“Haiz!” Hai người không hẹn mà cùng thở ra một hơi thật dài.

“Ämff Cửa văn phòng bị đá ra thật mạnh, không cần nhìn cũng biết, xuất hiện với cách này thì chỉ có Mâu nhị gia của bọn họ thôi Quả nhiên, Đoàn Quốc quay đầu lại, nhìn thấy Mâu Nghiên đang chắp hai tay sau lưng mà đi vào với sắc mặt đen sâm.

“Các cậu thật nhàn nhã” Mâu Nghiên ngồi xuống sofa: “Bên dưới lầu âm ï ra như vậy rồi? Là muốn Nova xấu mặt xấu mũi, doạ hết khách hàng chạy sao?”

“Anh nói lời này là có chút không có lương tâm rồi đó” Tân Kha cũng quay đầu l “Chuyện là do ai gây ra? Bọn em ngồi ở nhà mà hoạ cũng từ trên trời rơi xuống nữa, đó không phải ba vợ đại nhân của anh hả? Anh có bản lĩnh thì anh đi đi, dù sao anh là Mâu nhị gia đại danh đỉnh đỉnh, xỉa răng thôi cũng có thể khiến người ta sợ đến tè ra quần rồi”

Mâu Nghiên hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhẹ nhàng phóng tới, ghim lên người của Tân Kha.

“Tôi nhớ ra một chuyện, thứ mà cậu cho tôi trước đây, tôi dùng tốt lắm, còn đang rầu rïkhông biết nên làm thế nào để báo đáp cậu nữa” Mâu Nghiên gần như là nghiến răng, anh không có quên đêm đó Thương Mẫn cười anh như thế nào.

Thần sắc Tân Kha lập tức trở nên căng thẳng.

“Cái này…anh thật là chả hợp thời gì cả, bây giờ bầu không khí đang nghiêm trọng như vậy, anh em chúng ta không thế làm tốn thương hoà khí trước được đúng không” Tân Kha vội vàng đứng dậy anh ta rụt rè e sợ mà đi về phía cửa, muốn chạy trốn khỏi hiện trường.

Nhìn là biết Mâu Nghiên mới bị chọc giận ở chỗ người phụ nữ của mình rồi, chắc là bây giờ còn đang ém một bụng lửa giận đây mà.

“Đứng lại” Mâu Nghiên lên tiếng, Tân Kha đi đến cửa liền dừng lại Tân Kha không ngừng bản ánh mắt về phía Đoàn Quốc, hy vọng anh ta có thể cứu mình, nhưng Đoàn Quốc lại dời ánh mắt đi, giả như không nhìn thấy gì hết.

“Người nhà họ Thương giao cho cậu. Không cần biết cậu dùng cách gì, tôi không hy vọng sau này ông ta còn xuất hiện ở cửa Nova nữa”

Tân Kha bất lực mà thở dài Là phúc thì không phải hoạ, là hoạ thì không tránh được, anh biết, mình sợ gì thì sẽ tới thứ đó.

Anh ta rầu rĩ mà ra khỏi cửa, trong văn phòng chỉ còn lại hai người là Đoàn Quốc và Mâu Nghiên.

“Bên kia cậu có dự tính gì?” Đoàn Quốc mở miệng trước: “Chuyện trở nên lớn như vậy cả thành phố Nam đều xôn xao, coi bộ có chút khó xử lý đó”

“Nếu đã xảy ra rồi thì đương nhiên mượn gió bẻ măng, nhân lúc còn nóng mà rèn sât” Thần sắc Mâu Nghiên ung dung.

“Bên nhà họ Mạc tôi đã chuẩn bị xong rồi, mấy sản nghiệp ở thành phố Nam của bọn họ đã bị nuốt gần hết rồi, chắc hẳn, nhà họ Mạc sẽ hoảng loạn không biết làm thế nào, sẽ bức thiết mà muốn hoàn thành liên hôn với nhà họ Mâu” Đoàn Quốc cũng trâm ổn mà nói: “Mạc Hậu này nói ra thì cũng là một người dữ dẫn, anh mà thật sự lấy cô ta làm vợ thì chắc sau này nhà cửa sẽ không yên đâu”

Trong bốn anh em, Mâu Nghiên tín nhiệm Đoàn Quốc nhất, mấy chuyện này anh cũng luôn rất yên tâm mà giao cho Đoàn Quốc, hoàn cảnh của anh mấy năm nay, Đoàn Quốc cũng rất rõ.

Trên có ông cụ nhà kiểm soát và áp chế, dưới có các đại gia tộc nhòm ngó, còn có một nhà họ Mạc lăm le hệt như con sói đã đói lâu năm vậy, còn người được gọi là vợ chưa cưới Mạc Hậu kia thì càng có thủ đoạn cực đoan.

Những người phụ nữ mà mấy gia tộc đó đưa đến cho Mâu Nghiên, còn chưa tới bên cạnh anh thì đã bị cô ta giải quyết rồi, trong phạm vi năm dặm của anh, ngay cả con muỗi cái cũng không có. Thương Tuyết cũng chẳng qua chỉ là một trong số đó, thủ đoạn báo thù Thương Tuyết, cũng chẳng qua chỉ là một góc nhỏ trong tất cả những chuyện mà cô ta làm thôi.

Chỉ là, mấy người đó đều e dè thế lực của nhà họ Mạc, mấy người bị hại đều không có ai dám ra mặt chỉ chứng cô ta, có một hai người to gan muốn đòi công đạo, chưa được mấy ngày thì cũng gặp phải sự báo thù càng nặng nề hơn “Cô ta rất nhanh sẽ tới tìm tôi” Mâu Nghiên cười một tiếng.

Thương Mẫn ngồi trên xe của Lê Chuẩn, lòng dạ nấy giờ cứ ở đâu đâu.

Cô biết Mâu Nghiên có chuyện đang giấu cô, thậm chí, còn mang máng cảm nhận được, mấy chuyện mà anh làm với Thương Tuyết, vốn không chỉ đơn thuần là báo thù vì cô đơn giản như vậy.

Nhưng, anh và nhà họ Thương có ân oán gì, để anh có thế ra tay độc như vậy?

“Lê Chuẩn” Thương Mẫn nhìn chăm chăm vào sau ót của Lê Chuẩn, do dự rất lâu: “Anh cảm thấy, Mâu Nghiên là một người như thế nào?”

Sự hiếu biết của cô đối với Mâu Nghiên đa số đều đến từ các loại truyền thuyết tin đồn, trong cuộc sống chung hằng ngày, anh như sống trong một cái lồng bằng kính, như cô nói, cô không thể hiểu được anh, nhưng Lê Chuẩn ở bên cạnh anh lâu như vậy, nhất định là biết rất nhiều chuyện về Mâu Nghiên.

“Lão đại sao?” Lê Chuẩn nghiêm túc mà trả lời câu hỏi của Thương Mẫn: “Trong mắt tôi thì anh ấy là một người có tính cách trầm ổn, trí tuệ quyết đoán…”

“Tôi không muốn nghe anh khen anh ấy” Thương Mẫn xua xua tay.

“Chị dâu” Lê Chuẩn hiểu ý của Thương Mẫn: “Tôi biết, chuyện của cô Thương Tuyết quả thực xảy ra có chút đột ngột, có thế khiến chị khó mà chấp nhận được, nhưng, tôi hiểu lão đại, nếu như chuyện này thật sự là do anh ấy làm thì anh ấy cũng nhất định sẽ có lý do để không thể không làm”

Thương Mẫn nhướng mày.

“Thực ra chị đừng thấy bề ngoài lão đại không gần gũi, nhưng anh ấy thực sự rất xem trong tình cảm, bốn người chúng tôi cùng học một trường quân đội, nhiều năm như vậy rồi, tuy lão đại bình thường đối với chúng tôi hơi hà khắc một chút, nhưng chính vì yêu cầu nghiêm khắc của anh ấy nên mới có Nova của ngày hôm nay”

“Các anh quen biết rất lâu rồi sao?” Thương Mẫn hỏi: “Vậy các anh có phải cũng biết chuyện trong nhà anh ấy không?”

Cô và Mâu Nghiên ở cùng nhau lâu như vậy, anh biết tất cả mọi động hướng của nhà họ Thương, nhưng chưa từng nhắc với cô về nhà họ Mâu.

“Tôi nghe nói mối quan hệ của anh ấy và ba của anh ấy không tốt, còn có một anh trai, nhưng anh ấy chưa bao giờ nói với tôi về bọn họ” Thương Mẫn có chút hiu quạnh.

Lê Chuẩn im lặng rồi.

Anh ta chuyên tâm mà nhìn về phía trước, có chút không biết phải trả lời câu hỏi của Thương Mẫn như thế nào.

“Cái này…” Lê Chuẩn khó xử.

“Nhà họ Mâu là thế gia quân nhân, là người thật sự đi ra từ trong chiến tranh đạn khói, ba của lão đại là ông cụ Mâu cũng không phải ngoại lệ, có thể là bị ảnh hưởng bởi loại tư tưởng này, nên tư tưởng của ông cụ Mâu có chút ngoan cố, dục vọng kiếm soát rất mạnh, mẹ của lão đại qua đời sớm, được dì út của mình nuôi lớn, nhưng sau này, anh ấy đến trường quân đội, anh cả của nhà họ Mâu là Mâu Khải bị truyền ra scandal xấu với dì út Thịnh Yên Hoa, không bao lâu thì dì út cũng tai nạn xe qua đời rồi…”

“Cái gì! Thương Mẫn kinh ngạc đến rớt hàm: “Mâu Khải và dì út?”

Cái này cũng quá là chấn động rồi, thật sự không ngờ, tin tức của gia tộc lớn lại kích thích như vậy.

“Mâu Khải và nhà họ Mâu vốn không có quan hệ huyết thống” Lê Chuẩn giải thích: “Anh ta được ông cụ Mâu nhận nuôi”

“Không có quan hệ huyết thống?” Các tình tiết chuyển biến liên tục khiến đầu óc Thương Mẫn mờ mịt: “Vậy…anh ta và dì út của Mâu Nghiên cũng là không có quan hệ thân thích, nếu như hai người tình đầu ý hợp thì sao lại được tính là scandal xấu chứ?”

Dù không có quan hệ huyết thống đi nữa, thì Mâu Khải cũng là con trưởng trên danh nghĩa của nhà họ Mâu, Thịnh Yên Hoa là dì út của lão đại, đương nhiên cũng là dì út của Mâu Khải. Trong mắt người khác, bọn họ ở bên nhau chính là loạn luân. Chuyện của hai người bọn họ, trong tầng lớp quý tộc là không thể dung tha được”

Thương Mắn kinh thán.

Cho nên, Mâu Nghiên cũng như cô, từ lúc rất nhỏ đã không có mẹ, sau đó, người đi út luôn chăm sóc anh cũng không còn nữa…

“Chị dâu” Lê Chuẩn nhìn sắc mặt của cô thông qua kính chiếu hậu: “Chị ngàn vạn lần đừng nói với lão đại là mấy cái này là do tôi nói với chị. Anh ấy ky nhất là người khác nói đến mấy thứ này tôi sợ nếu như anh ấy biết thì tôi sẽ không còn được nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa: Thương Mẫn gật đầu.

Cô đã bị mấy chuyện này làm chấn cảm cực kỳ rồi, thật sự không ngờ, nhà họ Mâu nhìn trông rực rỡ tráng lệ, mà đẳng sau cũng có nhiều thị phi như vậy.

Chả trách anh thường xuyên uống rượu đến say mèm, cô thân là một đứa con gái, lúc bưồn còn có thể khóc một trận để phát tiết, còn anh, thân phận anh cao quý, chỉ có thể đè nén mọi tâm sự trong lòng Không lẽ..anh vì như vậy, nên mới kìm nén mình trở thành một tên biến thái sao?”

Đầu óc Thương Mẫn chợt xoay chuyển. Nếu không thì làm sao giải thích chuyện anh phái người…. Thương Tuyết chứ2 Không, bất luận thế nào đi nữa, chuyện anh làm như vậy chính là không đúng, cô đồng tình với một người gây hại thì cô có gì khác biến thái chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK