Kỷ Mộng Hiền từ từ tiến đến gần anh: “Anh Nghiên, anh… anh nói thật cho em biết, có phải bệnh của anh không có cách chữa trị nào khác?”
Mâu Nghiên thu hồi tầm mắt, đáy mắt lạnh lẽo: “Không liên quan gì đến cô.”
“Em biết với lập trường của em, lời nói quả thực không có giá trị gì. Em cũng không xứng quan tâm đến anh.” Kỷ Mộng Hiền nóng nảy: “Anh vẫn luôn nói anh trai của em là ân nhân của anh, thế nhưng thực ra, anh cũng là ân nhân của em.”
“Nếu như không có anh, có lẽ hiện tại em đã sớm chết rồi, vốn không thể chịu nổi đến tận bây giờ, cho nên em cũng phải báo đáp anh. Em đây, em cũng sẽ báo đáp anh, được không?”
Mâu Nghiên trầm mặc.
“Em biết, anh tỏ thái độ đối với chị Thương Mẫn như vậy là vì muốn chị ấy rời khỏi anh, như vậy thì chị ấy cũng sẽ không đau lòng, đúng không?”
Mâu Nghiên vẫn không lên tiếng.
“Để em giúp anh đi.” Kỷ Mộng Hiền đi tới bên cạnh Mâu Nghiên.
“Chỉ có phụ nữ mới hiểu phụ nữ nhất, nếu anh muốn chị Thương Mẫn hết hy vọng với anh, chắc chắn sẽ phải cần sự giúp đỡ của em.” Kỷ Mộng Hiền đề nghị.
Vẻ mặt Mâu Nghiên hơi dịu đi một chút, anh dựa vào khung cửa, nhìn về phía Kỷ Mộng Hiền.
“Cô biết tính cách của cô ấy.” Mâu Nghiên nói: “Cô ấy luôn có thù tất báo, lúc trước cô cũng thấy rồi.”
“Cô không sợ, đến lúc đó cô ấy thật sự hận cô sao?”
Kỷ Mộng Hiền cúi đầu thấp xuống, cắn môi, do dự một hồi lâu.
“Em biết.” Giọng nói của cô ta nhỏ hơn một chút: “Em biết bây giờ chị Thương Mẫn đã có một ít thành kiến với em, chị ấy chắc chắn đã hiểu lầm mối quan hệ giữa em với anh Nghiên anh.”
“Nhưng mà, chính vì nguyên nhân như vậy, em mới là người thích hợp nhất không phải sao? Nào có chuyện gì có thể so với phản bội càng khiến chị ấy hết hy vọng chứ? Nếu chị ấy thật sự cho rằng hai người chúng ta đã ở bên nhau, với tính cách mạnh mẽ của chị ấy, chắc chắn sẽ phóng khoáng mà buông tay….”
Sẽ phóng khoáng buông tay sao?
Mày Mâu Nghiên hơi nhíu một chút.
Mặc dù anh thật sự hy vọng Thương Mẫn có thể rời khỏi anh mà không chịu một chút tổn thương nào, nhưng mà, khi nghĩ đến cảnh tượng này trong lòng vẫn không thể kiềm nén mà đau một chút.
“Anh Nghiên.” Kỷ Mộng Hiền hướng về phía anh gần hơn một chút: “Mặc dù em không biết rốt cuộc anh mắc bệnh gì, em cũng rất hy vọng anh có thể khôi phục khỏe mạnh, bình an suông sẻ.”
“Nhưng mà, thấy anh đau khổ như vậy, em thật sự muốn giúp anh chia sẻ một chút. Năng lực của em có hạn, cũng không làm được cái gì, chỉ có chuyện này, em còn có thể hơi giúp một chút.”
“Chỉ cần anh bằng lòng, em không quan tâm việc đi làm lá chắn này, chị Thương Mẫn hận em cũng tốt, trách em cũng được, chỉ cần hai người các anh đều tốt, em như vậy là đủ rồi.”
Mâu Nghiên không lên tiếng, thái độ của Kỷ Mộng Hiền rất chân thành, thoạt nhìn, quả thật là khéo léo hiểu chuyện.
“Cũng chỉ là vì báo ân?” Mâu Nghiên hỏi cô ta.
Kỷ Mộng Hiền hơi sửng sốt một chút, không rõ Mâu Nghiên hỏi câu này có ý gì.
“Tôi chỉ có thể nói với cô nhiều như vậy, lúc nãy tôi đã nói qua với cô.” Vẻ mặt Mâu Nghiên nhàn nhạt.
“Em không cần gì khác.” Kỷ Mộng Hiền nắm góc áo của mình: “Em biết em không làm được cái gì, nếu… Nếu bệnh của anh Nghiên anh thật sự trị không hết… Anh có thể để cho em theo bên cạnh anh, em cũng thõa mãn…”