Vẻ mặt của Mâu Nghiên hơi lo lắng: “Cô ấy nghiện ma túy. Bác sĩ nói với anh là phải tìm một nơi tuyệt đối an toàn để tiến hành điều trị thì mới dần dần bình phục.”
“Cô ấy không thể sống ở ngoài được. Anh phải để cô ấy ở trong tầm mắt của mình để cô ấy từ bỏ thứ kia, đây là trách nhiệm của anh.”
Thương Mẫn không thể trả lời ngay được.
“Em cũng biết cô ấy đã trải qua những gì mà, trong tình huống này, anh không thể gửi cô ấy đến trung tâm cai nghiện được. Anh trai cô ấy vừa qua đời, nếu như chúng ta không đưa cô ấy về con đường đúng thì cả đời này của cô ấy coi như bỏ.”
Thật ra anh đã lên kế hoạch này từ rất lâu rồi, và luôn muốn thảo luận với Thương Mẫn nhưng chưa tìm được thời gian để nói, thì Kỷ Mộng Hiền đã đề cập trước rồi.
“Anh đã nói như vậy, nếu em còn không đồng ý thì chẳng phải là không hiểu lý lẽ hay sao?” Trong lòng Thương Mẫn vẫn cảm thấy có chút không thoải mái.
“Mâu Nghiên, nhưng em phải nghiêm túc nói cho anh biết, em không hiểu lý lẽ, cũng không thể nghĩ thoáng như vậy, chỉ cần việc liên quan đến anh, thì em đều trở nên hẹp hỏi, em không quan tâm người khác nghĩ gì về em, nói em thế nào, em không hề quan tâm.”
“Làm một người vợ, em hiểu cảm giác của anh, em cũng sẵn sàng chia sẻ trách nhiệm này với anh.
Nhưng…” Thương Mẫn dừng lại một chút: “Là người yêu của anh, em không thích quyết định này của anh. Không cần biết ý định ban đầu của anh là gì, anh để một cô gái khác xen vào cuộc sống của chúng ta, thì em không thể chấp nhận được. Vì vậy, tốt nhất là anh nên chuẩn bị tâm lý đi.”
Mâu Nghiên yên lặng.
“Nếu cô ấy làm điều gì đó gây nguy hại đến tình cảm vợ chồng chúng ta, có lẽ em sẽ không thể chung sống hòa thuận với cô ấy. Em không phải thánh nhân, anh cũng biết tính em, một khi đã nổi giận, em sẽ chẳng quan tâm xem cô ấy có phải bệnh nhân hay không.”
Kỷ Mộng Hiền thực sự rất đáng được thông cảm, nhưng không biết tại sao, Thương Mẫn vẫn cảm thấy gì đó không ổn.
Một người trải qua nhiều chuyện như vậy mà trong một khoảng thời gian ngắn đã có thể bình tĩnh trở lại, thậm chí, cô ta cũng không ngạc nhiên gì về thân phận của Mâu Nghiên và những người khác. Một người phải vật lộn rất lâu trong đau khổ, vừa được giải cứu ra ngoài đã có thể chung sống hòa hợp với Mâu Nghiên và bọn họ như thể không có chuyện gì xảy ra.
Rốt cuộc phải có loại tâm lý cứng rắn nhường nào mới làm được điều này?
“Được rồi.” Mâu Nghiên đáp ứng: “Anh đảm bảo sẽ không để cô ấy làm ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta.”
Anh ôm lấy Thương Mẫn, đầu kề đầu với cô: “Tết nhất đừng tức giận mà.”
Thương Mẫn không biết phải làm sao.
Người đàn ông này không biết học được công phu ở đâu, để đến hôm nay anh làm gì cũng khiến cô mủn lòng, mặc dù trong lòng vẫn còn khó chịu nhưng bởi vì thái độ của anh mà cô lại nuốt xuống cơn giận.
Nhưng ngay cả khi Mâu Nghiên đã đảm bảo thì Thương Mẫn vẫn thấy bất an.
Cô luôn cảm thấy có điều gì đó sắp xảy ra, nhưng là điều gì thì cô lại không nói được.
Vào ngày đầu tiên của năm mới, Kỷ Mộng Hiền được đưa vào biệt thự.
Cô ta vui mừng nhìn ngôi nhà to lớn và không kìm được niềm hạnh phúc.
“Tuyệt thật.” Kỷ Mộng Hiền đi đến bên cạnh Thương Mẫn và kéo tay áo cô: “Chị Thương Mẫn, cảm ơn chị. Chị yên tâm, em sẽ ngoan ngoãn, không làm phiền chị và anh Nghiên.”