Mục lục
Truyện Ôm Đùi Boss Ác Ôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 503


Mâu Nghiên ngồi ở vị trí điều khiển, tay vịn vô lăng, đau buồn trong mắt không che dấu được.


Hồi lâu, anh lấy ra điện thoại, ấn một dãy số.


“Bọn họ tạm thời sẽ không đến đó.”


Bất động sản mà Bạch Chấp tìm được kia, là khu dân cư thuộc tài sản dưới danh nghĩa của Mâu Nghiên. Anh biết Thương Mẫn chắc chắn là muốn rời đi nơi này vì vậy, làm chuẩn bị chu đáo, anh không tiện ra mặt, nhưng vẫn muốn đảm bảo an toàn cho cô.


Nhưng mà bây giờ xem ra, có người càng quan tâm vợ con anh hơn anh.


Mâu Nghiên cắt điện thoại, thở dài một hơi.


Nhìn thấy phương hướng rời đi của bọn họ, lại cảm thấy buồn cười. Nếu không xảy ra điều bất ngờ này, bây giờ ở cùng một chỗ với Thương Mẫn hẳn là anh. Đó là vợ và con của anh, nhưng mà, anh lại không có tư cách tới gần.


Mâu Nghiên quay đầu lại, nhìn cửa cổng khiến người ta giật mình kia, siết chặc nắm tay.


—— Mâu Khải đưa Thương Mẫn về dinh thự lưng chừng núi, tìm một chỗ yên tĩnh, thu xếp xuống cho cô.


“Em cứ yên tâm ở chỗ này.” Mâu Khải cười: “Không cần lo lắng, tôi sẽ không để bất cứ kẻ nào tổn thương em.”


“Cảm ơn.” Thương Mẫn yếu ớt mệt mỏi cảm ơn, bây giờ cô lo lắng vẫn là Mâu Nghiên.


Anh luôn có ý kiến với Mâu Khải, nếu biết bây giờ cô ở chỗ này của Mâu Khải, liệu anh có tức giận hơn không?


Mâu Khải như là đoán được ý nghĩ trong lòng cô, tự mình đẩy xe lăn đến gần cô: “Đừng sợ, Nghiên bên kia tôi sẽ giải thích.”


“Nói thế nào đi nữa, tôi cũng là bác cả của đứa bé, nó sinh ra, chính là đời sau nhà họ Mâu, cho dù đứng ở lập trường nào, tôi giúp em, đều là những gì tôi nên làm.”


Thương Mẫn không tập trung, đốt sống đuôi xương sống ngã xuống vẫn còn mơ hồ đau, cô cẩn thận ngồi ở trên giường, nhìn cảnh sắc xung quanh căn phòng.


Căn này, theo kịp với căn lần trước cô đã đến, phong cách cổ kính, để nói nghỉ dưỡng quả thật là một nơi tuyệt vời hiếm có.


Mâu Khải thấy tâm trạng cô không tốt, cũng không nói thêm nữa, tự mình đi về phía cửa, muốn rời đi, giống như nghĩ tới cái gì, lại quay đầu về.


“Đúng rồi.” Anh ta cười cười.”Mộ San kia, em định xử lý như thế nào?”


Nói đến Mộ San, Thương Mẫn mới nhớ tới, nếu không phải cô ta, cô cũng sẽ không vào bệnh viện, cũng tuyệt đối không có lưu lạc đến mức này.


“Nghĩ đến, cô ta cũng là đối với Mạc Hậu trung thành tận tâm.” Thương Mẫn cười lạnh: “Nếu cô ta trung thành với nhà họ Mạc như vậy, vậy thì cùng nhà họ Mạc rời khỏi Đạt Phan là được rồi.”


Cô thật sự không có tâm trạng gì để đi truy cứu trách nhiệm của Mộ San nữa, trước mắt, chuyện quan trọng nhất đối với cô là an toàn vượt qua giai đoạn này, sau đó đem đứa nhỏ sinh ra thật tốt.


“Đã như vậy, chuyện này, tôi liền thay em xử lý.” Mâu Khải không nói thêm gì nữa.


Tiếng bánh xe lăn qua sàn nhà từ từ đi xa, Mâu Khải từ trong sân đi ra, Tiêu Song từ thật xa nhìn thấy anh ta, bước nhanh tới.


“Cậu Khải, người đã đưa đến.”


Mâu Khải hơi gật đầu, Tiêu Song đỡ lấy xe lăn của anh ta, đẩy anh ta đi theo một hướng.


Đỉnh núi to như vậy, tất cả đều là sân với đủ loại kiểu dáng, bên trong cũng bày biện đầy đủ các loại trò chơi giải trí, mà phía tây, là kho hàng tích trữ mỗi ngày.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK