Cô ta oán giận trừng mắt nhìn Thương Mẫn. Nói chặt chân cuối cùng vẫn là coi như không có gì.
Lưu Tử Vi thu dọn toàn bộ đồ dùng của mình vào hộp, giận dữ rời khỏi văn phòng dưới ánh nhìn của tất cả đồng nghiệp.
Đồng Tiên đưa mắt nhìn theo cô ta rời đi, rồi chậm rãi đi tới chỗ Thương Mẫn, thấy sắc mặt cô không tốt, chép miệng hướng ra ngoài cửa: “Đi thôi, cùng đi uống tách trà sáng?”
Thương Mẫn không từ chối, Đồng Tiên là cấp trên trực thuộc của cô, cô nào dám không theo.
“Hai người lại cãi nhau à?” Hai người ngồi ở một góc căn tin, mỗi người gọi một phần điểm tâm sáng.
“Cái gì mà “lại”?” Thương Mẫn hút một hơi sữa đậu nành: “Chúng tôi thường xuyên cãi nhau sao?
“Ừ đó.” Đồng Tiên đáp lại, bưng tách trà đưa lên miệng thổi qua: “Ba ngày cãi một trận nhỏ, năm ngày cãi một trận lớn.”
“Làm sao chị biết được?” Thương Mẫn lẩm bẩm.
“Năm mới đang yên đang lành, kỳ nghỉ còn chưa kết thúc, Trữ Trình đã bị gọi tới gọi lui. Nếu tình cảm của hai người suông sẻ, Mâu Nghiên làm sao có thể nghĩ tới anh ta?”
“Sao đây? Lần này lại vì chuyện gì?” Mặt Đồng Tiên mang theo vẻ hóng chuyện: “Tôi nghe nói, trong nhà hai người có thêm một cô em xinh đẹp vào ở. Là bởi vì cô ta sao?”
Thương Mẫn thở dài, không nói gì.
Nhìn thấy vẻ mặt của cô như vậy, Đồng Tiên tỏ vẻ nhìn qua là hiểu ngay: “Cô thật đúng là lắm nạn, cái này đi cái khác đến, mãi không dứt.”
“Có điều cũng thật lạ, Mâu Nghiên cái người không hiểu phong tình đó, sao lại thu hút các cô gái như vậy?”
Thương Mẫn nghe Đồng Tiên lải nhải, cảm giác thấy người xung quanh trong căn đều đang chỉ chỉ trỏ trỏ vào cô.
Ngay cả những người đi ngang qua ở ngoài cửa sổ cũng có ánh mắt khác lạ.
Hiển nhiên là Đồng Tiên cũng nhìn thấy, cô ấy đặt tách trà xuống và ăn một ít điểm tâm: “Nhắc nhở cô một câu, mấy ngày nay vẫn nên cẩn thận một chút.”
“Mặc dù Mạc Hậu đã chết, nhưng dù sao cô ta cũng đã ở Đạt Phan năm năm, ở đây vẫn còn rất nhiều tay chân của nhà họ Mạc vẫn chưa quét sạch. Đại thụ rễ sâu, trong thời gian ngắn, e là cuộc sống của cô sẽ không mấy dễ dàng.”
“Tôi?” Thương Mẫn khó hiểu: “Tôi cũng đâu có làm chuyện gì nguy hại đến họ.”
“Cô ngốc sao?” Đồng Tiên cau mày: “Bây giờ cô là vợ được công khai thừa nhận của Mâu Nghiên, Mâu Nghiên đối xử với nhà họ Mạc như vậy, thậm chí còn tống Mạc Nguyên Bình vào tù. Cô còn hơn thế nữa, bên ngoài đều đang đồn là cô đã cướp đi người đàn ông của Mạc Hậu và ép cô ta đến chết.”
“Không còn nhà họ Mạc chống lưng, liên quan đến lợi ích, chỉ sợ sẽ có vài người căm ghét cô đến ngứa răng.”
“Tôi sợ cái gì?” Thương Mẫn mặc kệ, dù sao chuyện cũng đã xảy ra: “Chuyện phiền phức của tôi còn chưa đủ sao? Binh tới tướng ngăn, nước đến đất chặn.”
“Nói là nói như vậy, nhưng chỗ dựa vững chắc nhất của cô ở đây chính là Mâu Nghiên, thế nên hai người hãy nhanh chóng làm lành đi. Nếu để người khác biết tình cảm giữa hai người bất hòa, không chắc sẽ làm gì để giẫm lên cô đâu đấy.”
Thương Mẫn lặng im suy nghĩ.
Lời nói của Đồng Tiên rất có lý.
Cho dù không phải vì chuyện này, giữa cô và Mâu Nghiên cũng không thể tiếp tục lạnh nhạt như vậy nữa.