“Châu Phúc!” Nhìn thấy Châu Phúc kể đến đây, Mâu Chí Tình vội vàng ngăn ông ta lại: “Ai cho phép ông nhiều chuyện!”
“Ông chủ.” Châu Phúc muốn nói lại thôi. Có mấy lời đã tới môi, nhưng nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Mâu Chí Tình, vẫn cố gắng nuốt xuống.
“Ông không cần làm bộ làm tịch như vậy.” Mâu Nghiên hoàn toàn không để mắt tới bầu không khí tinh tế trước đó của họ: “Tôi sẽ không tin bất kỳ lời nào của ông.”
Mâu Chí Tình chăm chú nhìn anh, qua đôi mắt đó, thứ anh nhìn thấy chẳng qua là sự căm ghét, nên sau cùng anh vẫn quay mặt đi chỗ khác.
Ông ta chống gậy, chậm rãi đứng dậy, đi về phía sảnh trong, nhưng đi được vài bước lại dừng lại và quay đầu lại: “Nghe nói cậu và con bé Thương Mẫn đã đăng ký kết hôn?”
Ánh mắt Mâu Nghiên bỗng chốc trở nên sắc bén, chạm đến Thương Mẫn, anh giống như một con nhím, thoáng cái xù bộ lông gai sắc nhọn của mình lên.
Anh cầm cây roi trong tay, dường như chỉ cần Mâu Chí Tình dám làm gì thì anh nhất định sẽ có hành động.
“Tôi biết tính tình của cậu, chỉ cần chuyện cậu đã quyết định, dù có chín con trâu cũng không kéo lại được. Nhưng tôi đã sống nhiều năm, nhìn người phải chuẩn hơn cậu rất nhiều.”
“Người phụ nữ đó còn lâu mới đơn giản như những gì cậu nhìn thấy.”
Câu lạc bộ Nova.
Tô Huệ Phi đã đứng ở bữa tiệc buffet tráng miệng một lúc lâu với đĩa đồ ăn trên tay, miệng nhét đầy ắp, hai má đều phồng lên.
Cách cô không xa, Lê Chuẩn đang đứng ở cửa, mong ngóng đợi chờ sự xuất hiện của Thương Mẫn.
Kỳ thực từ khi trở về nước, họ cũng đã không gặp nhau một thời gian. Tô Huệ Phi nằm trong bệnh viện cùng ba mẹ để dưỡng bệnh, trong khoảng thời gian này, Lê Chuẩn cũng chưa một lần đến thăm cô. Hôm nay, nếu không vì Thương Mẫn trở về, e rằng anh cũng sẽ không nghĩ đến cô.
“Thương Mẫn!” Quả nhiên ngay lúc Thương Mẫn bước vào nhà hàng, Lê Chuẩn đã hào hứng ra chào đón.
Thương Mẫn sửng sốt trước sự nhiệt tình của Lê Chuẩn, trước khi cô đứng vững, Lê Chuẩn đã kéo cô qua và xem xét từ trên xuống dưới kỹ càng.
“Cô không sao chứ, có bị thương chỗ nào không? Tôi đã nghe nói về chuyện trước đó, suýt dọa tôi sợ chết khiếp.” Lê Chuẩn nói với vẻ ân cần. Sớm biết đáng lẽ ra anh không nên về sớm như vậy, nếu anh luôn ở cạnh cô, có lẽ cô sẽ không gặp những nguy hiểm đó.
“Anh nhìn tôi có vẻ như có chuyện gì sao?” Thương Mẫn cười nói: “Anh lo lắng đến mức đó à?”
“Anh ta quan tâm quá nên loạn.” Tô Huệ Phi bưng cái đĩa đi tới, ánh mắt đảo qua người Lê Chuẩn, nhưng sau cùng không có biểu hiện ra cảm xúc gì.
Lê Chuẩn ngượng ngùng, nhanh chóng buông cánh tay của Thương Mẫn ra, ngây ngô gãi gãi đầu: “Mọi người đều quan tâm cho Thương Mẫn mà. Cô nghe được tin tức, cô không lo lắng sao?”
Tô Huệ Phi ghen tức, kéo Thương Mẫn ngồi xuống ghế bên cạnh: “Cậu xem cách cậu được đối xử, một ngày nhà hàng Nova đạt doanh thu bao nhiêu, tớ nhắc đến các món ăn ở đây lâu như vậy rồi, về nước sắp nửa tháng, đến ship một bữa tới cũng không có. Cậu thì tốt rồi, vừa về người nào đó đã dọn dẹp, cũng không mở cửa, tất cả các đầu bếp trong nhà hàng đều phục vụ cho một mình cậu.”
Lời này vừa được nói ra, Lê Chuẩn còn có chút ngạc nhiên: “Cô thích ăn đồ ăn ở đây sao? Lúc trước sao chưa nghe cô nhắc qua?”
“Tôi nào cơ hội để nhắc đến? Nhắc với ai? Tôi cũng không giống như Thương Mẫn, có một người chồng con nhà giàu đẹp trai quan tâm lại nhiều tiền.” Tô Huệ Phi lẩm bẩm.