“Ai vậy, đòi mệnh à.” Lưu Tử Vi đứng ở trước mặt, không kịp thấy mặt của người đến, đã bị đẩy về phòng.
Thương Mẫn không mời mà vào, sải bước đi vào, lại lờ mờ nhìn thấy trên trong đầy giấy và nhiều loại vải vón ném lộn xộn bên trong, cô mở đèn, cuối cùng nhìn rõ ràng cả căn phòng này.
“Thương Mẫn? Cô đến chỗ tôi làm cái gì?” Lưu Tử Vi cuối cùng thấy rõ khuôn mặt của Thương Mẫn.
Thương Mẫn cũng không quan tâm đến cô ta, cô cúi người, nhặt tờ giấy trên đất lên, thấy được bản thiết kế hoa mắt bên trên.
Một tấm, hai tấm… trong cả căn phòng, đều là những bản thảo thiết kế bỏ đi.
“Là tôi nên hỏi cô, cô đang làm cái gì?” Thương Mẫn vê bản thảo trong tay, chất vấn Lưu Tử Vi.
Lưu Tử Vi mắt quầng thâm, nhìn Thương Mẫn, cô ta lạnh lùng cười, đoạt lại bản thảo trong tay cô: “Cô không có mắt nhìn sao? Tôi đang làm cái gì cô không rõ sao? Bản thiết kế của cô từ đâu đến trong lòng cô không tự có tính toán sao?”
Thương Mắt híp híp mắt, không rõ ý của Lưu Tử Vi: “Bản thiết kế của tôi, đều là tự mình vẽ ra, cô nói như vậy là có ý gì?”
“Tự mình vẽ ra?” Lưu Tử Vi cảm thấy buồn cười: “Thương Mẫn, cũng đã đến trình độ này rồi, cô còn ở chỗ này cô làm ra vẻ, thú vị sao? Cô có bao nhiêu thật sự tài năng còn phải để chúng tôi nói sao? Ba người Đạt Phan bây giờ ở lại là ở lại thế nào chẳng lẽ cô không rõ ràng? Ở đây giả vờ làm cái gì?”
“Cho nên…” Thương Mẫn chỉ cảm thấy mình đã trúng một đòn: “Mấy người cũng cho rằng, tôi cũng giống như Lâm Truy kia, đều là dựa vào những tay súng sau lưng như mấy người mới ở lại cho đến bây giờ?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Lưu Tử Vi hung ác liếc cô một cái.
Thương Mẫn nặng nề ngồi xuống ghế, cô nhìn bản thảo đầy đất này, đột nhiên cảm thấy bản thân vô cùng khôi hài.
Cho nên, cho dù cô có cố gắng thế nào, cho dù cô lấy được vị trí đứng đầu, cũng sẽ không ai thừa nhận thực lực của cô, bởi vì mọi người cũng đều ở trong bùn, sẽ không còn ai tin rằng, cô sạch sẽ.
Thương Mẫn nhớ đến mình trắng đêm không ngủ mà vẽ, nhớ đến chính mình giành giật từng giây làm quần áo, những nghiêm túc đó, vào lúc này tất cả đều biến thành trò cười.
“Nói cho cùng, là cô tốt số.” Lưu Tử Vi cũng đặt mông ngồi trên giường: “Nếu không phải vì Mâu Nghiên, sao cô có thể có thành tựu như bây giờ? Chỉ cần anh ấy nguyện ý nâng cô lên, cho dù mua giải quán quân xuống cho cô cũng không phải là không thể.”
Thương Mẫn nuốt nước bọt, lại cảm thấy cổ họng khô khan cực kỳ, Cô đứng lên, không nói câu nào, muốn đi ra ngoài, Lưu Tử Vi gọi cô lại.
“Thương Mẫn.” Lưu Tử Vi cũng đứng lên: “Cô nhớ kỹ cho tôi, tôi cho đến bây giờ đều chưa từng thua cô, hôm nay ở trong cuộc đấu bộ y phục đưa Lâm Truy vào vòng tám người, là tác phẩm của tôi. Tôi chẳng qua là không có không biết xấu hổ như cô vậy, là vì trèo cao, mà bò lên giường đàn ông!”
“Chị Mạc có ân với cô, nếu không có chị ấy, cô bây giờ vẫn là một thực tập sinh nhỏ vác lấy cái danh đạo văn, căn bản cũng không có ngày nổi lên, nhưng mà cô lại đoạt vị hôn phu của chị ấy! Cô như vậy là không có liêm sỉ lấy oán trả ơn, không sợ có báo ứng sao?”
“Tôi cho cô biết, cho dù về nước cô dùng thủ đoạn xóa tên tôi trong giới thiết kế, cho dù cô muốn truy cứu trách nhiệm đưa tôi vào tù, tôi cũng sẽ không cầu xin tha thứ, tôi sẽ không nhận thua!”
Thương Mẫn vịn cửa, nghe lời cô ta nói, từ từ xoay người.
“Cho nên, cô cảm thấy cô thiếu chút nữa giết tôi, là không sai?” Thương Mẫn vẫn không quên một dao nguy hiểm kia, nếu không có Lê Chuẩn, còn không biết cô có còn mạng đứng ở đây không.
“Tôi có lỗi gì? Cô cho rằng chỉ có một mình tôi muốn giết cô sao?” Lưu Tử Vi hung ác trừng mắt nhìn cô: “Tôi đã sớm biết quan hệ giữa cô và Nhị Gia Mâu từ chỗ chị Mạc, cũng từ thời điểm đó, tôi cũng đã hiểu, trận đấu này, cho dù tôi có cố gắng thế nào, đến cuối cùng, cũng chỉ có một mình cô là kẻ thắng! Ngay từ lúc ban đầu đã định trước là không công bằng, thì tại sao tôi không thể dùng phương pháp của mình theo đuổi thứ mà tôi muốn?”