“Theo lý mà nói, mặc dù tôi không phải là nhân vật dễ bắt nạt ở Đạt Phan, đương nhiên cũng là nhà thiết kế thiên tài, nhưng mà tôi cũng không phải là người nổi bật, anh âm mưu làm cái gì? Phó tổng Đạt Phan, người muốn trở thành đồng minh với anh thì ở đâu cũng có, anh không có lý do gì để chọn tôi, cho nên là…” Thương Mẫn như có điều suy nghĩ.
“Cho nên cái gì?” Mâu Khải tò mò câu nói phía sau của cô.
“Cho nên, chắc chắn là anh không phải bởi vì tôi là Thương Mẫn mà lựa chọn tôi, mà là bởi vì tôi là người phụ nữ của Mâu Nghiên.” Thương Mẫn thẳng thắn nói suy nghĩ của mình ra.
Con ngươi của Mâu Khải khẽ động, nụ cười trên mặt dần dần không còn dịu dàng.
“Là như vậy à?” Thương Mẫn dùng tay nâng cằm của mình, đôi mắt sáng lấp lánh trông vô tội, lại mang theo giọng điệu làm cho Mâu Khải không thể không trả lời: “Khải gia?”
Nhân viên phục vụ mang hai phần bò bít tết lên, đánh gãy bầu không khí quái dị giữa hai người, thân thể của Thương Mẫn dựa lên trên ghế, nhìn nhân viên phục vụ lần lượt đặt món ăn lên trên bàn.
Mâu Khải cầm ly rượu lên, lại không rót rượu mà là rót một ly nước cam đặt ở trước mặt của Thương Mẫn.
“Còn gì nữa?” Anh ta nói rất lưu loát: “Em còn có suy đoán nào nữa, cứ nói ra đi, để tôi nghe xem có đúng không.”
Thương Mẫn cầm nĩa lên cắt miếng bò bít tết thơm ngon, đưa vào trong miệng.
Miếng thịt bò đậm đà và nước sốt thơm ngon, khiến cho cô rất hài lòng, cô vừa nhai thịt vừa nói mơ hồ: “Chuyện mà anh đang làm ít nhiều gì cũng sẽ tạo thành uy hiếp đối với Mâu Nghiên, mặc dù thực lực của anh rất mạnh, nhưng mà dù sao cũng không phải là con ruột nhà họ Mâu, ông cụ có coi trọng anh đi nữa, nhưng mà cuối cùng vẫn sẽ giao tài sản vào trong tay của Mâu Nghiên. Cho nên, đến lúc đó, nếu như Mâu Nghiên muốn ra tay với anh, anh chưa hẳn có thể thắng anh ấy.”
Thương Mẫn nhai xong miếng thịt, lại muốn một ngụm nước cam.
“Cho nên, anh muốn kéo tôi về trận tuyến của anh, bởi vì có sự tham gia của tôi, cho dù thật sự có một ngày như thế, Mâu Nghiên sẽ bởi vì sự tồn tại của tôi mà ra tay lưu tình, tha cho anh một cái mạng.”
Nụ cười ở trên mặt của Mâu Khải đã hoàn toàn đông cứng, con dao ở trong tay đang chuyển động, nhưng mà vẫn không cắt miếng thịt bò.
Thương Mẫn nhai nuốt đồ ăn, trong nháy mắt, ánh mắt của cô trở nên sắc bén, cô nâng mắt lên nhìn chằm chằm vào Mâu Khải, cười nói: “Cho nên Khải gia, những gì tôi nói là đúng hay không đúng?”
Mâu Khải hít một hơi thật sâu, lại để dao nĩa ở trong tay xuống.
“Em đã đoán được như thế từ lâu, tại sao lại đồng ý với tôi, chỉ là bởi vì tôi mang em đi trên quảng trường, giải vây giúp cho em?”
“Cho dù anh không đi, tôi nên đi thì vẫn sẽ đi.” Thương Mẫn lên tiếng nói, tiếp tục lại há miệng ăn: “Tôi biết là Mạc Hậu đã gửi tin nhắn cho anh từ sớm, muốn tạo ra hiểu lầm để tôi chọc giận Mâu Nghiên, tôi cũng chỉ là cho cô ta thể diện, không muốn lãng phí kịch bản tốt của cô ta mà thôi.”
Lông mày của Mâu Khải nhíu lại, cứ luôn cảm thấy lời nói này của Thương Mẫn rất phách lối.
“Tại sao?” Mâu Khải hỏi cô.
Thương Mẫn ăn vài lần liền ăn hết bò bít tết ở trong dĩa của mình, không còn lại một miếng, cô nuốt xuống chút đồ ăn cuối cùng ở trong miệng, không hề e dè mà đối mặt với Mâu Khải.
“Tôi muốn một nửa.” Thương Mẫn nói rất rõ ràng.
“Em nói cái gì?” Dường như là Mâu Khải cảm thấy là mình đã nghe lầm.
“Tôi nói là cho dù anh muốn làm cái gì, tôi cũng sẽ hợp tác với anh, nhưng mà chỉ cần phần nào tôi có tham gia vào, tôi muốn một nửa kết quả.” Thương Mẫn tuyệt đối không sợ hãi.
Mâu Khải cười, nụ cười ý vị thâm trường, lại mang theo vẻ cưng chiều.