Là Đồng Tiên.
Thương Mẫn cầm lấy điện thoại, mới vừa nhấc máy, tiếng ồn ào bên kia ồn cũng đã truyền tới.
“Thương Mẫn, đã xảy ra chuyện! Gần đây tốt nhất cô nên ở nhà, tuyệt đối không được ra ngoài.”
Thương Mẫn nghi ngờ: “Xảy ra chuyện gì ?”
Điện thoại của Bạch Chấp cũng phát ra thanh âm, anh ta mở ra, nhìn thấy màn hình bắn ra một tin tức.
Trên tin tức, là video về hiện trường vụ tai nạn ngày đó, Nhưng mà bị người cố ý lấy ra, từ góc độ này xem qua, chính là bọn họ lái xe đâm vào Lý Mai Hoa.
Mà ngay sau đó, mặt của Thương Mẫn không hề che dấu xuất hiện trên video.
Phần bình luận ở phía dưới đã muốn bùng nổ, giống như là có người đang cố ý dẫn dắt hướng đi, bắt đầu công kích cô không ngừng.
Người thứ ba thượng vị, bức tử Mạc Hậu, hại chết bạn trai đầu tiên của mình, lái xe đâm người… Từng chuyện đều mang theo ác ý, thậm chí có người tuyên bố, nếu như thật sự gặp được Thương Mẫn, nhất định sẽ làm cô đẹp mặt.
“Ây da, tôi không nói với cô nữa, những phóng viên kia đã chặn ở cửa của Đạt Phan rồi.” Nói xong, Đồng Tiên cũng đã cúp điện thoại.
Thương Mẫn ngạc nhiên, hoàn toàn không hiểu tình huống bên ngoài, thấy vẻ mặt Bạch Chấp dần dần u ám xuống, cô ý thức được cái gì.
Điện thoại mở chế độ yên lặng, bây giờ vừa nhìn, tất cả đều những cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là số lạ, tin nhắn chưa đọc trong hộp thư lại càng khiến người ta hoa cả mắt, hiển nhiên, tất cả đều là lời mắng chửi độc ác, ân cần hỏi thăm tổ tiên mười tám đời của cô.
“Tiện nhân, dụ dỗ người đàn ông của người khác, không biết xấu hổ.”
“Tội phạm giết người, không xem mạng người là cái gì, có tiền thì rất giỏi sao? Thật xấu hổ thay cho mẹ của cô, dạy dỗ ra một người cặn bã như cô vậy!”
“Hồ ly tinh, không phải là dựa vào đàn ông đi lên sao? Còn nhà thiết kế nữa chứ? Chẳng qua chỉ là một con gà có chút cao cấp mà thôi…”
“Sao cô còn không đi tìm chết đi! Người giống như cô vậy, mới nên ra ngoài bị xe đâm chết!”
…… Điện thoại quấy rối vẫn gọi vào, Thương Mẫn vội vàng lấy điện thoại nhấn một cái, tắt máy.
Sắc mặt của cô tái nhợt, cơ thể cũng không ngừng run rẩy.
Cô vốn tưởng rằng, mình có thể chịu được ác ý của mọi người, nhưng mà mấy tin tức vẫn làm cô quá chấn động.
Chỉ qua một đêm, cô trở thành kẻ thù chung của tất cả mọi người, những người biết hay không biết, tất cả đều tới tấn công cô. Bọn họ không biết sự thật, nhưng lại bởi vì bị có ý bóp méo sự thật chụp cho cô ấy chiếc mũ nghiêm trọng như vậy.
“Tôi đi điều tra, là ai đã phát ra những tin tức này.” Bạch Chấp xoay người muốn đi.
“Không cần.” Thương Mẫn đỡ trán.
“Những phóng viên này, chẳng qua cũng chỉ là cầm tiền làm việc mà thôi, điều tra ra thì thế nào, bọn họ có thể phát động quần chúng tấn công, ngay cả số điện thoại của tôi cũng bị công bố, hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, giấu đầu lòi đuôi dù sao cũng sẽ lộ ra.”
Cô đại khái cũng có thể đoán được là ai, bây giờ, người hận cô thấu xương nhất, phỏng chừng chính là người sau lưng Lưu Diễm Phương đi.
“Gần đây…” Bạch Chấp đang định nói chuyện, đột nhiên nghe thấy được một âm thanh bén nhọn, một tảng đá từ bên ngoài vườn hoa dưới lầu bị ném tới, trực tiếp đập vào kính.
“Cẩn thận!” Bạch Chấp không chút suy nghĩ liền vọt tới, cũng may tấm thủy tinh kia là kính cường lực, chịu lực tác động lớn như vậy, cũng chỉ có nứt một chút.