Hai người anh em mỗi người một cái nồi, sắp xếp rất rõ ràng.
Không nhìn ra, bây giờ địa vị của Tô Huệ Phi ở trong gia đình cũng rất cao.
“Còn có?” Thương Mẫn thờ ơ liếc nhìn anh.
“Còn có cái gì? Anh đều khai báo rõ ràng rồi.”
“Anh xác định không còn gì để nói sao? Nhân lúc tâm trạng em khá tốt, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, cơ hội khó có được, anh hãy suy nghĩ thật kỹ đi.”
Thương Mẫn dựa vào Mâu Nghiên dịu dàng nhìn anh, đáy mắt lại tràn đầy sự nguy hiểm, Mâu Nghiên bị dọa sợ đến mức sau lưng đổ một tầng mồ hôi lạnh, hết lần này đến lần khác nói với mình: Thương Mẫn không thể biết được chuyện kia, cô không thể biết được.
Đầu óc của Mâu Nghiên nhanh chóng xoay chuyển, ngoại trừ cái này tuyệt đối không thể để Thương Mẫn biết được bí mật, những thứ khác đều có thể nói với cô, trước đây cô không biết sao?
Còn cần phải nghiêm túc hơn một chút mới có tác dụng.
Rất nhanh anh đã nghĩ đến một cái cớ có vẻ như rất tốt, đều nói đàn ông sau khi kết hôn giấu quỹ đen bị phát hiện sẽ rất nghiêm trọng: “Không phải anh muốn chuyển hết tài sản sang cho em sao, thực ra anh vẫn còn một khoản tiền vẫn chưa ghi vào.”
Thương Mẫn nghe thấy vậy lập tức sững sờ, ơ trai thẳng cơ mà, từ lúc nào Mâu Nghiên cũng có nhiều suy nghĩ như vậy, lại có chiêu trò thâm sâu như vậy: “Được đó, anh có bản lĩnh rồi, giữ lại số tiền kia làm gì?”
“Ngộ nhỡ bị đuổi ra khỏi nhà, cũng không đến mức lưu lạc nơi đầu đường xó chợ, còn có thể mua một cái lều nhỏ ở dưới tầng bảo vệ em.” Mâu Nghiên bây giờ đã hoàn toàn nghĩ thông suốt rồi, thể diện cái gì đó đi gặp quỷ đi, Thương Mẫn vui vẻ mới là điều quan trọng nhất.
Quả nhiên, Thương Mẫn cười đến mức không thể đứng thẳng được, sự bất an và khó chịu lúc trước sớm đã tan thành mây khói rồi, chỉ còn lại những bong bóng màu hồng, hạnh phúc ngọt ngào tràn ngập cả căn phòng.
Hai ngày sau, Thương Mẫn lại phát hiện Mâu Nghiên có chút không đúng, tên này ngày nào sáng sớm và buổi tối đều đúng giờ đi ra ngoài vận động nửa tiếng đồng hồ, còn không cho Thương Mẫn đi theo, nói phụ nữ có thai không thích hợp vận động mạnh.
Anh nói chạy bộ ở dưới tầng, mặc dù mỗi lần lúc Mâu Nghiên trở về quả thật cả người đều đổ mồ hôi, thậm chí còn khoa trương hơn là trực tiếp ngồi bệt xuống thảm bên trong cửa nhà thở hổn hển.
Nhưng theo sự hiểu biết của cô về Mâu Nghiên, một chút vận động này sẽ không khiến anh mệt thành như vậy, ít nhất cũng sẽ không mệt đến mức hết sức lực, khiến một người có bệnh sạch sẽ như anh trực tiếp ngồi xuống thảm ở trong cửa.
Lại qua một buổi tối, ăn bữa sáng xong, Mâu Nghiên vội vàng thu dọn bát đũa trên bàn, theo thường lệ trở về phòng thay một bộ đồ thể thao đi ra ngoài.
Lần này Thương Mẫn rất muốn xem xem rốt cuộc anh chạy như thế nào, ở tòa nhà của cô chỉ có hai con đường để chạy bộ, rất trùng hợp, vị trí nhà cô có thể nhìn thấy hai con đường.
Thương Mẫn nhìn chằm chằm vào một con đường, còn ở vị trí của con đường khác đặt một chiếc camera, sau khi bật chức năng quay video, cố định nó lại là được.
Lúc Thương Mẫn nhìn thấy một hình bóng cao to quen thuộc với đôi chân dài chạy qua trước mặt mình, Thương Mẫn bất lực vỗ đầu mình.
Suy nghĩ linh tinh cái gì vậy, có thể Mâu Nghiên thực sự suy nghĩ thông suốt rồi, có lẽ điều anh muốn chính là cơ thể như thế này, dù sao cuộc sống một nhà ba người vui vẻ hạnh phúc đối với bọn họ, những người từ nhỏ không có được tình yêu và sự ấm áp mà nói là điều quan trọng nhất.
Thương Mẫn vừa nghĩ vừa đi qua bên kia lấy chiếc camera đã nắp đặt xong, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, khiến người ta cảm thấy vừa hạnh phúc vừa thỏa mãn, lúc cô định thu camera lại, một lần nữa nhìn thấy hình bóng quen thuộc kia, trong ánh mắt kinh ngạc của Thương Mẫn, Mâu Nghiên trực tiếp chạy vào hầm để xe dưới tầng hầm của tòa nhà.