Tiêu Song đẩy Mâu Khải chậm chạp đến gần vị trí kho hàng, nhìn thấy bóng dáng của bọn họ, bảo vệ mở cửa kho hàng ra.
Bên trong vị trí vốn dĩ dùng để chất hàng hóa, bây giờ vô cùng trống trải, mà vị trí tận cùng bên trong, một người phụ nữ bị ép buộc cột vào ghế, đặc biệt bắt mắt.
Mộ San rơi vào hôn mê còn chưa tỉnh, trên người cô mặc một bộ đồ chuyên nghiệp đã có chút lộn xộn, nhìn ra được, trên đường cô ta tan ca bị mạnh mẽ “Mời” đến nơi này.
“Làm cô ta tỉnh.” Mâu Khải nhàn nhạt nói một câu.
Bảo vệ nhận được ý của anh ta, bước nhanh đến, cầm một thùng nước đổ thẳng lên người Mộ San.
Xúc cảm lạnh lẻo khiến cho Mộ San lập tức từ trong giấc mộng tỉnh lại, rồi sau đó khi phát hiện ra tình cảnh của mình, cô ta hoảng sợ hét lên một tiếng.
Mâu Khải lạnh lùng nhìn vào loạt phản ứng này của cô ta, sau khi cô ta cố gắng vùng vẫy thoát khỏi dây thừng trên người thất bại, Mâu Khải ho nhẹ một tiếng.
“Cậu Khải?” Mộ San nhìn về phía anh ta, vẻ mặt đều viết nghi ngờ: “Sao anh ở chỗ này? Anh tới cứu tôi sao?”
Cô ta biết chắc chắn mình là bị bắt cóc rồi, chẳng lẽ Mâu Khải cũng cùng bị bắt cóc với cô ta? Chẳng qua, nhìn dạng này của anh ta, cô hẳn là được cứu đi.
“Cô xem chúng tôi giống như tới cứu cô sao?” Tiêu Song cười nhạt.
Vốn dĩ ở Đạt Phan, Mộ San liền thường xuyên bởi vì là một phe với Mạc Hậu mà hoành hành ngang ngược, Tiêu Song đã sớm nhìn cô ta không quen.
“Vậy các người…” Đầu óc Mộ San nhanh chóng chuyển động, cuối cùng cũng hiểu được cái gì.
“Cậu Khải, là anh…” Mộ San mở to hai mắt: “Là anh bắt cóc tôi?”
Cậu Khải nhếch miệng, hai tay đan vào nhau không phủ nhận.
“Vì sao?” Mộ San rất không hiểu: “Cậu Khải, tôi cũng không làm chuyện gì tổn hại đến ngài, trong công ty tôi vẫn luôn tận tụy, cho dù làm sai, ngài dạy bảo vài câu, tôi cũng không phải là không nghe, ngài tội gì phải dùng cách này…”
“Giám đốc Mộ.” Mâu Khải cắt ngang lời của cô ta.
“Cô là một người thông minh, vì sao tôi lại bắt cô tới đây, cô không nghĩ ra sao?”
Mộ San sửng sờ cả người, cô ta suy nghĩ cẩn thận lại những chuyện đã làm gần đây, một chuyện khiến cô ta lo lắng… Thương Mẫn!
Mâu Khải, là bởi vì Thương Mẫn?
“Cậu Khải, ngài là vì người phụ nữ Thương Mẫn kia?” Mộ San hiểu ra.
Nhưng mà, cô ta không hiểu, Thương Mẫn là người phụ nữ của Mâu Nghiên, hơn nữa gần đây cô ta nghe được, hai người bọn họ đang cãi nhau, vì vậy cô ta mới không kiên nể gì mà ra tay với Thương Mẫn, chỉ là thật không ngờ, Mâu Nghiên không ra tay với cô ta, ngược lại là Mâu Khải… “Nhà thiết kế Thương, là tân binh xuất xắc của Đạt Phan, lần này đi Milan, cũng vì công ty làm không ít cống hiến, huống chi, cô ấy vẫn là bạn của tôi, về tình về lý, cô ấy chịu uất ức, tôi đương nhiên phải vì cô ấy đòi lại công bằng.”
Mâu Khải cười, chẳng qua cặp kia vốn dĩ luôn luôn ôn hòa kia lại dần dần trở nên hung ác nham hiểm.
“Anh muốn làm gì?” Mộ San hoảng sợ.
Mâu Khải dùng ánh mắt sai sử nhìn về phía bảo vệ bên kia, rất nhanh có hai người trong đó đi về phía Mộ San.
“Tôi đã xem video giám sát.” Mâu Khải một bộ ung dung, cũng không đem tiếng hét chói tai của Mộ San nghe vào: “Nếu không phải cô đem bát đậu hủ kia đẩy xuống, cơ bản Thương Mẫn sẽ không bị ngã.”
“Đã như vậy, tay nào gây tai họa, thì phế bỏ tay đó. Món nợ này, coi như đã trả xong.”