Kỷ Mộng Hiền thật sự nhìn không nổi nữa, bỗng đứng lên nói.
Mâu Nghiên nhìn thoáng qua Thương Mẫn bên cạnh, nhận được sự đồng ý của cô rồi mới gật gật đầu.
“Tôi cũng muốn tới thăm, Mộng Hiền, em muốn ngồi xe của bọn anh không.”
Dưới sự ám chỉ của Tô Huệ Phi, Lê Chuẩn biết điều mà hỏi.
“Không cần, túi của em còn để trên xe anh Nghiên.”
Kỷ Mộng Hiền vì khiến Thương Mẫn khó chịu, mà hoàn toàn không từ bất cứ giá nào, những lúc có thể tiếp cận Mâu Nghiên, cô ta sao cũng phải kè kè bên cạnh Mâu Nghiên.
Tình địch gặp nhau sẽ vô cùng đỏ mắt nhau, nhưng ở trong lòng Thương Mẫn, Kỷ Mộng Hiền vẫn không được xem là tình địch của cô.
Những cô gái yêu mến Mâu Nghiên đếm không xuể, cô không có tâm tư đi tính toán với từng người một, mặc dù thân phận của Kỷ Mộng Hiền đặc biệt hơn một chút, nhưng thứ cô ta có chẳng qua cũng chỉ có ân tình của anh Kỷ mà thôi.
Lên xe, Mâu Nghiên thỉnh thoảng lại hỏi Thương Mẫn mấy câu, hai ngày nay có ăn ngon ngủ ngon không, Thương Mẫn không có thói quen thảo luận những chủ đề riêng tư ở trước mặt người ngoài, cũng không muốn kích động Kỷ Mộng Hiền.
Mâu Nghiên thấy cô không muốn nói chuyện cũng không nói nữa, trên xe rất nhanh đã trở nên yên tĩnh.
Không biết Kỷ Mộng Hiền muốn làm cái gì, đột nhiên bật khóc, tiếng khóc của cô ta đè rất thấp, ở trước mặt Mâu Nghiên vĩnh viễn là dáng vẻ ngoan ngoãn đáng thương.
“Mộng Hiền, đừng khóc, anh trai cô không muốn nhìn thấy cô như thế này đâu.”
Thương Mẫn cảm thấy đau đầu khi cô ta khóc như vậy, cuối cùng vẫn lên tiếng an ủi, bỏ đi, nể mặt hôm nay là ngày giỗ của anh Kỷ, cô tạm thời nhẫn nhịn cái đồ da mặt dày này.
“Chị Thương Mẫn, xin lỗi, em không cố ý khiến hai người phiền muộn, em chỉ cảm thấy buồn, khó chịu, anh nói sẽ luôn ở bên cạnh em, anh ấy chưa nói lời nào mà đã rời đi, để lại một mình em cô đơn, em thật sự rất sợ hãi.”
Kỷ Mộng Hiền vừa nói vừa khóc, một mình ngoan ngoãn, đáng thương ngồi ở phía sau, cuộn tròn ôm lấy mình, cơ thể khẽ run rẩy, đáng thương giống như một con chó cưng bị người khác bỏ rơi.
Có giây phút, Thương Mẫn suýt nữa cảm thấy áy náy.
Suýt nữa bị lời nói của cô ta dẫn dắt, cảm thấy sự mất kiên nhẫn của mình lúc nãy là một chuyện rất nhẫn tâm, rất ác độc.
Nhưng rất nhanh Thương Mẫn đã tỉnh táo lại, lặng lẽ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không có ý an ủi cô ta nữa.
Xem như cô đã nhìn ra, chỉ cần cô lên tiếng, Kỷ Mộng Hiền sẽ nghĩ cách tìm cớ hắt nước bẩn lên người cô, nghĩ cách để Mâu Nghiên cảm thấy cô là một người rất ác độc, lạnh lùng, cô không muốn cho cô ta cơ hội khiến người ta ghét bỏ mình.
Kỷ Mộng Hiền thấy Thương Mẫn nói một câu xong lại không quan tâm đến cô ta nữa, cái gọi là oan ức kia, lại tức đến mức bật khóc.
Thương Mẫn cảm thấy âm thanh ma quỷ luẩn quẩn bên tai, cô gái này sao lại có khả năng khóc như vậy chứ? Thể lực yếu ớt vẫn rất tốt.
Không biết tại sao, lần này Mâu Nghiên tỏ ra rất lạnh lùng trước mặt Kỷ Mộng Hiền, cô ta ngồi ở ghế sau khóc đến mức gần co giật, Mâu Nghiên vẫn không nói gì, giống như không nhìn thấy gì, chuyên tâm lái xe.
Thương Mẫn không nhịn được nhìn anh nhiều hơn, Mâu Nghiên làm sao vậy, gần đây thay đổi thật lớn.