“Bạch Chấp, cậu làm cái gì vậy, bỏ súng xuống!”
Ở ngoài cửa, Bạch Chấp mặt không đổi sắc đứng ở đó, giơ một cây súng ngắn chỉa thẳng vào mi tâm của Mâu Nghiên, chỉ cần anh ta nhẹ nhàng bóp cò, khoảng cách như thế, cho dù Mâu Nghiên có lợi hại hơn nữa cũng không thể tránh khỏi cái chết.
“Anh ăn hiếp Thương Mẫn, tôi phải trừng phạt anh.”
Giọng nói lạnh lùng ung dung của Bạch Chấp truyền đến, giọng điệu của anh ta rất bình thản, lại làm Mâu Nghiên đổ mồ hôi lạnh cả người.
Anh không sợ Bạch Chấp một súng bắn chết anh, chỉ là nếu như ngày hôm nay anh thật sự chết dưới súng của Bạch Chấp, vậy thì cả đời này Bạch Chấp với Thương Mẫn sẽ tiêu rồi, ông cụ Mâu không có khả năng bỏ qua cho bọn họ.
Anh là người đã sắp chết, đổi một kiểu chết cũng không quan trọng, chỉ là anh tuyệt đối không thể để Bạch Chấp liên lụy tới Thương Mẫn, Thương Mẫn nhất định phải sống cho thật tốt.
“Cậu có thể trừng phạt tôi, tôi không phản kháng, nhưng mà cậu không thể nổ súng ở đây được, chúng ta chuyển sang nơi khác đi, tôi tùy ý cho cậu xử lý.”
Mâu Nghiên rất phối hợp mà giơ tay lên, hoàn toàn từ bỏ chống cự, anh kiên nhẫn muốn thuyết phục Bạch Chấp.
Nhìn thấy phản ứng của Mâu Nghiên, lông mày của Thương Mẫn lại càng nhíu chặt hơn nữa.
Người đàn ông này bị điên rồi hả? Ngay cả chết mà anh cũng không sợ.
Vì không muốn để Mâu Nghiên nhìn thấy sơ hở, Thương Mẫn còn cố ý kêu Bạch Chấp lắp đạn vào trong cây súng.
Bây giờ mạng sống của anh như treo trên sợi tóc, sao anh còn có thể bình tĩnh như vậy?
“Tại sao lại vứt bỏ lại cô ấy?”
Ánh mắt mà Bạch Chấp nhìn Mâu Nghiên càng ngày càng nguy hiểm, lúc đứng ở bên ngoài nghe thấy tiếng kêu to bất lực của Thương Mẫn, anh ta thật sự rất muốn xông vào trong đánh chết Mâu Nghiên.
“Đây là chuyện riêng giữa chúng tôi, hình như không cần phải giải thích với cậu.”
Mâu Nghiên đã nhận ra sự nguy hiểm ở trong mắt Bạch Chấp, nhưng mà cho dù như vậy, anh cũng tuyệt đối không thể mở miệng nói sự thật cho bọn họ biết.
Không nói thì chỉ có một mình anh chết, sau khi biết sự thật, Thương Mẫn cũng sẽ không sống nổi.
Thấy như thế nào thì vẫn là một mình mình chết mới lời hơn.
Lửa giận ở trong lòng Bạch Chấp cũng bị chất chồng, tại sao người đàn ông này lại có thể thoải mái làm tổn thương Thương Mẫn, xem ra là trước kia anh ta đã nhìn lầm rồi, bản chất của Mâu Nghiên chính là một người đàn ông cặn bã.
“Vậy thì anh ở lại đây đi.”
Ánh mắt của Bạch Chấp lạnh lẽo nhìn Mâu Nghiên, ngón tay cầm súng khẽ chuyển động.
Mâu Nghiên ngây người, cảm nhận được đó chính là động tác trước khi nổ súng của những người đã được huấn luyện chuyên nghiệp: “Dừng tay!”
“Chuyển sang nơi khác rồi nói.”
Đây là sự thỏa hiệp sau cùng của anh.
Bạch Chấp suy nghĩ rồi gật đầu, hình như là Mâu Nghiên không muốn chạy trốn.
Hai người đều lo lắng cho sức khỏe của Thương Mẫn, chỉ có thể lên tầng cao nhất của khu chung cư.
Gió lớn thổi bay góc áo của hai người, Mâu Nghiên đứng từ xa nhìn tòa cao ốc Đạt Phan chọc thẳng lên bầu trời, anh trầm giọng hỏi: “Bạch Chấp, tôi có thể tin tưởng cậu được không, cậu có thể bảo vệ cho cô ấy cả một đời được không?”