Thương Mẫn vừa mới dọn dẹp đồ xong, đang muốn đi ra ngoài, Chu Lị Lị lại vội vàng bước lên lấy cái rương từ trong tay của cô.
“Tôi là trợ lý của cô, những chuyện này cứ để tôi làm đi.” Chu Lị Lị cười nịnh nọt.
Nhìn bộ dạng nịnh nọt của Chu Lị Lị, Thương Mẫn cũng không nhịn được mà cảm thấy buồn cười.
Hồi lúc trước còn nói cô đi cửa sau mà, bây giờ thời thế thay đổi, xoay người một cái, cô ta liền xem mình như là người hầu?
Thương Mẫn không quan tâm nhiều như vậy, Chu Lị Lị thích cầm thì cứ cầm đi, dù sao thì cô đối với cô ta cũng không có cảm tình gì, bây giờ cũng chỉ bởi vì nhân viên có hạn, cho nên mới chấp nhận mà thôi.
Hai người bước ra khỏi nơi diễn ra cuộc thi, nhưng mà Thương Mẫn lại không nhìn thấy chiếc xe hồi sáng này đưa bọn họ đến đây, đang tìm kiếm khắp nơi, bỗng nhiên chiếc maybach màu đen ở trước mặt lại mở cửa xe ra, Mâu Nghiên mặc đồ tây bước xuống từ trong xe, đang đi về phía bọn họ.
Mâu Nghiên xuất hiện, hấp dẫn ánh mắt của không ít người đang đứng ở cửa sảnh triển lãm, nhất là con gái, ai nấy cũng đều kinh ngạc kêu lên.
Thương Mẫn biết đối với chiều cao này của Mâu Nghiên, mặc dù ở phương tây là rất phổ biến, nhưng mà người ở nước R đã xem anh như là nhân tài kiệt xuất, cộng thêm thân thể đã được rèn luyện lâu dài cùng với gương mặt người nhìn liền có thể thấy được sự kiêu ngạo, quả thật có thể thu hút sự chú ý của người khác.
“Thương… Thương Mẫn, là Mâu nhị gia.” Chu Lị Lị đã căng thẳng đến nỗi nói lắp, dù sao thì đến Đạt Phan nhiều lần như thế, cô ta chưa có cơ hội nhìn gương mặt của Mâu Nghiên Đạt Phan ở một khoảng cách gần như thế.
Thương Mẫn khoanh tay trước ngực, đứng yên tại chỗ đợi anh.
Ngày hôm qua lúc cô ngủ, anh đi mà lại không nói lời tạm biệt, ngay cả một tin nhắn cũng không để lại, đợi sau khi cô với Mâu Khải ăn cơm xong muốn đi tìm anh, nhưng mà đúng lúc nhìn thấy Trữ Trình bước ra từ phòng của anh, nói là anh đã đi ngủ trước rồi.
Cái người đàn ông thối tha này, một mình ngủ ngon quá nhỉ.
“Anh đến đây làm gì?” Thương Mẫn cũng không khách khí với anh.
Gió thổi mái tóc cô, thổi loạn sợi tóc của cô, Thương Mẫn vẫy vẫy tóc, khoanh tay, thái độ ngạo mạn.
“Đón em tan làm.” Mâu Nghiên thong dong, không thèm đặt sự kiêu ngạo của cô ở trong lòng.
“Mâu nhị gia…” Chu Lị Lị vươn tay ra chào hỏi với Mâu Nghiên.
Nhưng mà Mâu Nghiên lại không nhìn cô ta, trực tiếp đưa tay ra ôm eo của Thương Mẫn, ôm cô đến bên cạnh mình.
Chu Lị Lị kinh ngạc kêu lên, không nhịn được mà há to miệng.
Thương Mẫn bị động tác của Mâu Nghiên làm cho xấu hổ, cô liếc mắt nhìn Chu Lị Lị, lại liếc mắt nhìn những người đang vây xem ở xung quanh, vội vàng muốn thoát ra khỏi ngực Mâu Nghiên.
“Anh làm gì đó hả, ở đây có nhiều người như vậy, lại muốn lên trang nhất à?”
“Anh không quan tâm.” Mâu Nghiên mới không quan tâm người khác nhìn anh như thế nào, anh ôm chặt eo của cô, ôm cô đi về phía xe.
“Thương Mẫn.” Chu Lị Lị nhận ra mình bị bỏ rơi, vội vàng gọi một tiếng, cũng không đợi Thương Mẫn trả lời, Mâu Nghiên lại nghiêng đầu qua, ánh mắt sắc bén nhìn cô ta.
Chu Lị Lị ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Đây chính là Mâu Nghiên đó, cho dù cô ta có muốn đi theo đi nữa thì cũng không có can đảm này.
“Chu Lị Lị cũng là con gái, để một mình cô ta ở đây hả?” Thương Mẫn bị Mâu Nghiên đẩy lên ghế lái phụ, cuối cùng trong lòng vẫn không nỡ.
“Sẽ có xe đến đón cô ta.” Mâu Nghiên thắt dây an toàn, lại đưa tay kéo một phát, thắt dây an toàn của Thương Mẫn lại.