“Aiz… hay là, các anh khóc sau được không…” Trong khi bọn họ đang hoảng hốt, người trong ao lại phát ra âm thanh.
Mâu Nghiên tưởng mình xuất hiện ảo giác, nhưng tất cả mọi người bên trên đều nghe được tiếng nói của Thương Mẫn, toàn bộ đều kinh hãi.
“Trước tiên anh cứu bọn em lên được không?” Giọng nói của Thương Mẫn suy yếu, cũng không thấy rõ cảnh tượng phía trên, quá nhiều ánh đèn pin chiếu vào mặt khiến cô không thể mở mắt.
“Cô Thương, cô chưa chết?” Trữ Trình mừng rỡ.
“Sắp chết…” Thương Mẫn bất đắc dĩ.
Đúng là vừa rồi cô đã chuẩn bị xong tâm lý sẽ chết, nhưng ngay khi cô không giãy dụa nữa thì lại bất ngờ phát hiện, thân thể của mình đang từ từ nổi lên.
Áo lông cô mặc trên người phồng lớn, nâng cơ thể cô lên cao, tạo thành một cái áo cứu sinh quái dị.
Bạch Chấp bên cạnh cũng vậy, Thương Mẫn thận trọng duy trì tư thế nổi lên mặt nước, ngay cả cử động nhỏ cũng không dám động, sợ mình phá hủy sự cân bằng vất vả lắm mới duy trì được này.
Gần như là không chút do dự, Mâu Nghiên nhảy xuống hồ nước. Bọt nước văng tung toé khiến Thương Mẫn càng thêm hoảng sợ, cô lập tức chìm xuống dưới nước. Thế nhưng lần này Mâu Nghiên đã bế cô lên, Thương Mẫn ôm cổ anh, hai chân quấn ở bên hông của anh, lần thứ hai ngóc lên khỏi mặt nước.
Cô còn chưa kịp bình ổn, Mâu Nghiên đã tiến đến gần. Anh dùng sức hôn môi cô, muốn cảm thụ được sự tồn tại của cô.
Trữ Trình và những người khác đều không dám mở to mắt, ngại vì trong ao còn có một Bạch Chấp, bọn họ nhanh chóng tìm cái gì đó để cứu viện, trước tiên bắt đầu cấp cứu cho Bạch Chấp.
“Ưm ưm… buông ra…” Thương Mẫn dùng sức giãy giụa, vất vả lắm mới có thể thoát khỏi nanh vuốt của Mâu Nghiên, cô quay đầu sang chỗ khác nôn khan.
Mâu Nghiên nhíu này.
“Sao vậy? Trách anh tới quá muộn sao?”
Thương Mẫn không nói gì, cả khuôn mặt cô đều nhăn nhó thành một đoàn, biểu tình ghét bỏ.
Mâu Nghiên không biết tình cảnh hiện tại của bọn họ nhưng cô lại biết rất rõ trong cái hồ này có thứ gì, thậm chí cô còn hơi sợ hãi. Từ trước đến nay Mâu Nghiên luôn có bệnh sạch sẽ, nếu như anh mà biết, có lẽ sẽ trực tiếp buông tay quăng cô ra.
Ba người bọn họ đều thuận lợi rời khỏi hồ nước lên tới mặt đất.
Bạch Chấp đã lâm vào hôn mê, Trữ Trình làm cấp cứu đơn giản cho anh ta, anh ta nôn ra mấy ngụm nước, rốt cuộc cũng có hơi thở.
Nhưng khi Trữ Trình cởi áo lông ngấm nước nặng nề ở trên người anh ta ra thì cuối cùng mới nhìn thấy trên người Bạch Chấp dính đầy đỉa lít nha lít nhít.
“Trời ơi!” May là Trữ Trình trước đây mặt mày lúc nào cũng như núi băng không hề đổi sắc mà cũng phải hoảng sợ.
Trên người Bạch Chấp có vết thương, toàn bộ thân thể lại ngâm mình trong nước, tất nhiên là trở thành đối tượng công kích của đỉa. Chịu đựng cái lạnh thấu xương lại còn mất máu quá nhiều, anh ta sống đến bây giờ đã là chuyện không dễ dàng.
Thấy những thứ này, rốt cục Mâu Nghiên cũng hiểu tại sao vừa rồi ở trong ao Thương Mẫn muốn đẩy anh ra. Anh chậm rãi quay đầu lại, đối mặt với biểu tình cười ngớ ngẩn của Thương Mẫn, cố hết sức nhẫn nhịn xúc động buồn nôn…
… Đêm khuya vắng vẻ, trên hành lang của bệnh viện, rất nhiều người mặc đồ đen đứng thành hàng chỉnh tề, bao vây phòng bệnh của Thương Mẫn và Bạch Chấp chật như nêm cối, một con ruồi cũng không thể bay vào được.