“Thương… Chị dâu.” Kỷ Mộng Hiền bưng đĩa hoa quả từ từ đi tới, thật cẩn thận đặt trên bàn trà: “Chị đã về rồi.”
“Bác trai đến đây, em thấy anh chị cũng không ở nhà, để cho ông ấy vào ngồi một lát, chị sẽ không tức giận chứ.”
Giọng điệu như vậy, khiến cho Thương Mẫn mình giống như là một bà phù thủy hung thần ác sát.
“Sao? Tôi vào ngồi còn không được sao?” Mâu Chí Tình cũng đã nhìn ra thái độ của Kỷ Mộng Hiền đối với Thương Mẫn.
Một cô gái rất hiểu chuyện, nhìn thấy Thương Mẫn lại giống như chuột thấy mèo.
Chẳng qua, ông ta cũng đã từng kiến thức qua sự tàn nhẫn ngoan tuyệt của Thương Mẫn, kiêu ngạo ương ngạnh đến nước này, cũng khó trách người khác sẽ sợ hãi cô.
“Không có chuyện gì.” Thương Mẫn cười, lại nhìn về phía Kỷ Mộng Hiền: “Cô thay tôi tiếp đãi chủ tịch, tôi nên cảm ơn cô, sao lại tức giận.”
Cô thật đúng là không có tức giân, một con hổ lớn như vậy, Kỷ Mộng Hiền nếu muốn tiếp đãi thì cô ta cứ tiếp đãi đi.
“Vậy là tốt rồi.” Kỷ Mộng Hiền lại nở nụ cười, rất là nhu thuận ngồi xổm người xuống, lấy ra một quả táo xanh đưa hai tay cho Mâu Chí Tình: “Bác trai, ngài nếm thử, táo xanh này rất tươi.”
Động tác kính cẩn và lời nói thân mật như vậy, đánh chết Thương Mẫn cũng làm không được.
Đối với một người từng thiếu chút nữa muốn mạng của cô, cho dù ông ta là cha của Mâu Nghiên, trong lòng cô vẫn còn sợ hãi.
Mâu Chí Tình cầm lấy quả táo xanh trong tay Kỷ Mộng Hiền, bỏ vào trong miệng, tuy rằng ngoài miệng chưa nói cái gì, nhưng mà ông ta không có từ chối, chính là đại biểu cũng không bài xích Kỷ Mộng Hiền.
“Đứng làm gì?” Mâu Chí Tình lớn tiếng, nói chuyện với Thương Mẫn: “Đây là đạo đãi khách của cô?”
Xuất thân thấp kém giống nhau, dù sao Kỷ Mộng Hiền cũng có chút tự mình hiểu lấy, Thương Mẫn này lại cố tình là một bộ chống đối, quả thật rất chói mắt.
Thương Mẫn nhíu mày, đi qua, ngồi xuống sô pha bên cạnh Mâu Chí Tình.
“Cô…” Mâu Chí Tình tức giận tới mức râu dựng thẳng, nước trà của cô còn không tự tay dâng lên, vậy mà ngồi xuống?
Thương Mẫn nhìn thoáng qua vẻ mặt của Mâu Chí Tình, cũng sửng sốt.
Chẳng lẽ, cô không nên ngồi?
Nhưng mà, ông ta không cho cô đứng, không phải là để cho cô ngồi sao?
Châu Phúc lại hắng hắng cổ họng, Thương Mẫn nhìn qua, ánh mắt Châu Phúc nhìn chằm chằm ly nước trà Thương Mẫn đặt trên bàn trà kia.
Thương Mẫn nghiêng đầu, hiểu được ý tứ của ông ta.
Nhưng mà, không phải ông ta đã uống nước trà của Kỷ Mộng Hiền rồi sao? Thương Mẫn không hiểu tâm lý của Mâu Chí Tình, chẳng qua vẫn còn nghe lời đem ly trà bưng lên, cung kính trình qua cho Mâu Chí Tình.
Mâu Chí Tình lạnh lùng nhìn cô, nhưng không tiếp nhận ly trà này của cô.
“Ba mẹ cô đâu?” Mâu Chí Tình đột nhiên mở miệng.
“Hả?” Thương Mẫn bỗng chốc không kịp phản ứng lại đề tài này của Mâu Chí Tình.
“Tôi nghe nói, bây giờ cô là chủ tịch của công ty Thương thị?” Mâu Chí Tình hỏi.
“Vâng.” Thương Mẫn gật đầu.
“Một người ngay cả ba của mình cũng không biết tôn trọng, quả thật không nên mong đợi cô có thể tôn trọng người khác.”