Cứ thế trầy trật cả tiếng đồng hồ, cuối cùng bữa cơm của Mâu Nghiên cũng lên bàn.
Thương Mẫn ngồi ở bàn ăn, nhìn hai cái đĩa lớn trước mặt miễn cưỡng có thể gọi là đồ ăn. Cô cắn đũa, ngập ngừng không dám gắp.
“Ăn đi.” Mâu Nghiên xới cho cô một bát cơm.
May quá, ít ra thì cơm chín.
Thương Mẫn dùng đũa gẩy cá kho tộ đã không nhìn ra hình dáng gì, cảm giác cưng cứng. Nếu không phải Thương Mẫn đã từng biết nó là một con cá, e là giờ cô cũng không thể dùng mắt thường để phân biệt nó là giống loài gì.
So với vẻ gượng gạo của cô, Mâu Nghiên tự nhiên hơn nhiều. Đũa của anh kẹp chặt vào thịt cá, sau khi gỡ lớp vỏ cháy bên ngoài đi, màu sắc đỏ tươi ở bên trong lộ ra.
Chưa chín…
Thương Mẫn từ từ rụt đũa lại.
Khóe miệng Mâu Nghiên giật giật.
“Không sao, em ăn… khoai tây.” Nếu nó vẫn có thể được xem là khoai tây. Thương Mẫn vội gắp một đũa vào trong bát, mặc dù hơi đen nhưng chắc không độc chết đâu.
Thế nhưng, Thương Mẫn vừa gom hết can đảm bỏ vào miệng, mùi khét xộc lên đầu suýt chút nữa đã đưa cô rời khỏi thế giới tươi đẹp này.
Món ăn thảm họa, đúng là món ăn thảm họa!
Mâu Nghiên nhìn chằm chằm vào biểu cảm của Thương Mẫn, sau khi xác nhận không có món nào ăn được, anh lặng lẽ kéo ngăn bàn ăn, lấy ra một lọ…
ớt sa tế.
Thương Mẫn suýt chút là phụt cả cơm.
Cái gì thế? Tổng giám đốc bá đạo cũng biết ăn thứ này? Cái này không hợp với hình tượng của anh.
“Ăn xong dẫn em đến một nơi.” Mâu Nghiên nói: “Gặp một người quan trọng.”
“Ờ.” Thương Mẫn vốn muốn hỏi một câu, nhưng thấy anh chỉ vùi đầu ăn cơm thì cũng nuốt lại, cầm lấy lọ bên cạnh anh rồi múc cho mình một ít.
Ai mà ngờ những người sống trong biệt thự mấy trăm tỉ, lái xe sang bản giới hạn nhưng lại ăn cơm trộn với sa tế chứ?
Thương Mẫn cẩn thận chọn quần áo, một chiếc váy dệt kim dài cổ cao màu đen, dùng một chiếc thắt lưng đỏ để điểm xuyết, mang một đôi giày đỏ hợp cảnh, tóc uốn hơi xoăn, còn đặc biệt trang điểm rất xinh đẹp. Đã là người rất quan trọng thì nên trang trọng một chút, giờ cô là vợ anh, không thể bị xem thường được.
Mâu Nghiên ăn mặc giản dị ở dưới lầu đợi một lúc lâu, cuối cùng đợi được cô lề mề đi ra. Thấy cô ăn vận như có thể đi dự tiệc, khuôn mặt anh tuấn viết đầy dấu hỏi.
“Sao vậy? Không hợp à?” Thương Mẫn cố ý xoay một vòng trước mặt anh.
Những ngày ở Milan cô gầy đi nhiều, đủ để mặc vừa chiếc váy size S này. May mà những chỗ nên có không bị nhỏ lại, chiếc váy này tôn lên đường cong của cô một cách hoàn hảo, thay đổi vẻ ngây thơ trước đây của cô và có khí chất mà phụ nữ trưởng thành nên có.
“Tùy em.” Mâu Nghiên không nói gì khác, vẫn là hai chữ hờ hững này.
Thương Mẫn vừa căng thẳng vừa mong chờ, chờ đến khi cô đạt được tỏa sáng rực rỡ trước mặt mọi người. Nhưng xe của Mâu Nghiên đi ngày càng xa, đã ra khỏi trung tâm thành phố, lái thẳng về phía ngọn đồi hoang vắng.
Xe dừng lại.
Thương Mẫn xuống xe, há hốc mồm nhìn con đường núi gồ ghề trước mặt rồi lại nhìn đôi giày cao gót mười phân trên chân mình, trong lúc bàng hoàng còn có thể nghe thấy một đàn quạ bay qua đầu mình.
Mâu Nghiên xách một chiếc túi du lịch ở cốp sau ra, đứng bên cạnh cô.