“Thương trường như chiến trường, cho dù trận đánh nào cũng sẽ có lúc sức cùng lực kiệt, nhưng đại ca không bao giờ có thể dừng lại. Cô có thể được sống tự do, thoải mái như vậy là anh ấy đứng trước mặt cô, dùng hết khả năng của mình để đổi lại trời cao đất rộng cho cô.”
Thương Mẫn im lặng.
Không thể phủ nhận, lúc đầu khi cô biết được Mâu Nghiên chần chừ không muốn ra tay với Mạc Hậu là vì gia sản của nhà họ Mạc, đúng là cô đã cảm thấy thất vọng.
Đúng là cô đã cho rằng, Mâu Nghiên làm vậy là vì lòng tham.
Nhưng bây giờ nghe Lê Chuẩn nói vậy, cô lại hiểu ra rất nhiều điều.
Nếu như Mâu Nghiên không giải quyết triệt để nhà họ Mạc, anh sẽ không thể trưởng thành, không có cách nào để đối kháng với ông cụ.
Trên người anh còn đang mang nỗi thù giết mẹ và sứ mệnh lớn lao trong việc lấy lại sản nghiệp nhà họ Thịnh. Nhưng lúc đó cô lại bị Du Thắng làm cho mu muội, hoàn toàn không quan tâm gì đến nỗi đau của anh.
“Cảm ơn anh đã nói với tôi những điều này.” Thương Mẫn mỉm cười.
“Cô không cần cảm ơn tôi.” Lê Chuẩn thẳng thắn: “Anh ấy là đại ca của tôi, là người mà tôi tôn trọng nhất.
Còn cô…”
Anh ta hít vào một hơi: “Tôi coi cô như em gái ruột của tôi, tôi làm anh chẳng lẽ lại không mong cho em gái của mình những điều tốt đẹp sao?”
Ánh mắt của Thương Mẫn hơi run lên.
Anh trai… Cô nhớ, lúc ở trên máy bay, Tô Huệ Phi đã từng nói với cô rằng Lê Chuẩn thích cô. Vậy nên bây giờ anh ta nói như vậy, là đã buông bỏ rồi sao?
“Anh… sao anh cứ là lạ vậy?” Thương Mẫn hỏi một câu thăm dò.
“Sao lại kỳ lạ?” Lê Chẩn ngẩn ngơ, anh ta nhìn qua người mình một lượt, vẫn không hiểu gì.
“Không có gì.” Thương Mẫn không tiếp tục nói nữa.
Cô quan tâm làm gì chứ, nếu như anh ta đã thật sự buông bỏ, đối với cô cũng là một chuyện tốt. Từ nay về sau anh ta nhất định cũng có thể sống tốt cuộc đời của mình.
“Tôi đi đây.” Thương Mẫn đứng dậy, giơ tay về phía Lê Chuẩn: “Trên đường về anh nhớ chú ý an toàn, chuẩn bị tiệc mừng ở Nova đi, đợi tôi trở về đến lúc đó tôi nhất định phải mở tiệc.”
“Được.” Lê Chuẩn cười, hàm răng trắng sáng vô cùng nổi bật.
Cuối cùng cũng tiễn được bọn họ về nước, Thương Mẫn nhìn chiếc máy bay bay lên trời, cuối cùng trong lòng cô cũng được an tâm hơn.
Bớt được một nỗi lo, từ giờ trở đi tất cả những gì cô cần làm là cố hết sức của mình.
“Hầy.” Thương Mẫn đứng bên ngoài sân bay, ánh mắt vẫn nhìn lên bầu trời nhưng cô vẫn nói chuyện với Mâu Nghiên đang đứng bên cạnh mình: “Đợi đến khi về nước, chắc anh cũng phải đền bù cho em một đám cưới nhỉ?”
Mâu Nghiên khoanh tay, hơi cúi đầu nhìn xuống rồi cười nhạt.
“Cầu hôn, chứng hôn, đăng ký kết hôn, động phòng, những bước này đều đã làm xong rồi thì còn cần đám cưới không?”
Thương Mẫn quay đầu lại, tức giận lườm anh.
Nhưng nghĩ đến những lời Lê Chuẩn nói với cô, cô lại kiêu ngạo hừ một tiếng: “Anh cứ đợi đấy, nếu anh không cưới em, em sẽ ngồi kiệu tám người khiêng, ba bà mối, sáu phần sính lễ đến nhà họ Mâu để anh lấy em.”
Khóe môi Mâu Nghiên cong lên, anh không thể hiện ra khuôn mặt nhưng trong lòng đã cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Anh không muốn để cho Thương Mẫn phát hiện ra, quay người đi nhanh khỏi đó.
“Này! Anh đi nhanh như vậy làm gì, chân dài là ghê gớm sao?” Thương Mẫn vội vàng bước đi theo anh, không kìm được cằn nhằn một câu.
“Em còn không đuổi kịp anh mà còn định lấy anh?” Mâu Nghiên trêu cô, cố tình đi nhanh hơn: “Đồ chân ngắn.”