Mục lục
Truyện Ôm Đùi Boss Ác Ôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 394


“Ờm… mạo muội hỏi một câu, cái người quan trọng mà anh nói… đang tu luyện ở đây à?”


Mâu Nghiên quay đầu, nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ.


“Xem như là thế.”


Thương Mẫn càng ngờ vực hơn.


Mâu Nghiên bước nhanh về phía trước, giày thể thao của anh đi trên con đường núi mà như đi trên đất bằng, nhưng đôi giày gót nhọn của Thương Mẫn đi một bước là ra một cái lỗ, có mấy lần suýt bị lún trong lỗ không rút ra được.


“Gì thế chứ, biết rõ đến nơi thế này mà cũng không nhắc em một tiếng.” Thương Mẫn than trách cả quãng đường.


Mấy hôm trước còn cảm động vô cùng, cảm thấy đời này có chỗ dựa rồi. Giờ nhìn mà xem, đầu gỗ vẫn là đầu gỗ, không nhắc cô thì cũng thôi, còn đi nhanh như vậy, cô đuổi theo không kịp.


Cô xiêu xiêu vẹo vẹo đi trên con đường nhỏ, nhưng sau khi đi qua con đường tối tăm trước mặt, đập vào mắt là một trang viên ẩn mình trong rừng núi. Vòm đá ở cổng đã bị dây leo khô che lại, Thương Mẫn cố lắm mới có thể nhìn thấy một chữ “Thịnh”.


Thương Mẫn cẩn thận dè dặt đi vào, bên trong là một rừng đào lớn, lúc này là mùa đông nên cây cối trơ trụi, nhìn rất lạnh lẽo.


Mâu Nghiên đứng trên đồi ở cuối rừng đào, Thương Mẫn chạy nhanh tới, thấy một bia mộ cũ ở trước anh.


“Đây là…” Thương Mẫn hỏi.


“Mẹ anh.”


Thương Mẫn sửng sốt.


Thế nên người quan trọng mà Mâu Nghiên nói là người mẹ đã mất của anh?


Thương Mẫn không nghĩ ngợi gì, dứt khoát quỳ xuống bãi cỏ, dập đầu một cách đầy trịnh trọng: “Mẹ, con dâu đến thăm mẹ.”


Đừng trách cô, trước đó cô còn nói đùa bà đang tu luyện, cô không biết liệu người mẹ chồng đang ở trên trời này có cảm thấy cô không kính trọng bà hay không.


Mâu Nghiên nhướng mày, anh nhìn chòng chọc vào người phụ nữ quỳ trên đất, hơi bất lực.


“Này.” Anh ngồi xổm xuống, vỗ vai cô: “Quỳ nhầm rồi, đây là em gái anh, mộ bên cạnh mới là mẹ anh.”


Thương Mẫn ngẩng đầu, trên bia đá trước mặt không đề tên, còn trên tấm bia đá cân đối bên cạnh dán một bức ảnh đen trắng.


Trưởng nữ nhà họ Thịnh – Mộ của Thịnh Yên Dung “Ồ.” Thương Mẫn dịch người, lại trịnh trọng dập đầu với bia mộ này.


“Mẹ, con là con dâu của mẹ.”


Thương Mẫn thấy hơi kỳ lạ, theo lý mà nói thì phụ nữ đã kết hôn, trên bia mộ hẳn nên khắc là con dâu nhà họ Mâu – Mộ của Thịnh Thị Yên Dung chứ, sao lại bắt đầu bằng trưởng nữ nhà họ Thịnh nhỉ?


Mâu Nghiên không đỡ cô dậy mà lấy ít hương, nến và vài đồ cúng khác trong túi du lịch ra, đặt trước bia đá.


“Hôm nay là sinh nhật bà ấy.” Mâu Nghiên nói.


Thương Mẫn thẳng lưng nhìn Mâu Nghiên đốt tiền giấy đâu vào đấy, anh đưa ba nén hương vào tay Thương Mẫn.


Thương Mẫn ngoan ngoãn đón lấy, cô tò mò nhìn xung quanh, khu vườn này đã hơi có tuổi rồi, quanh tường mọc lớp rêu dày, ở không xa phía trước có thể thấp thoáng nhìn thấy một căn nhà kiểu cũ, ở trong tầng tầng lớp lớp cây khô này trông có vẻ hơi cô đơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK