Thương Mẫn nhíu mày.
“Bồi thường? Chị muốn bao nhiêu?”
“Hai trăm bốn mươi tỷ!”
“Cái gì?” Đồng Tiên bùng nổ.
“Hai trăm bốn mươi tỷ? Làm sao cơ? Mẹ cô mạ vàng chắc?”
Thương Mẫn cũng cảm thấy buồn cười: “Hai trăm bốn mươi tỷ… chị này, nếu như tôi dám đưa số tiền này, chị dám nhận không?”
“Tôi có cái gì mà không dám?” Vẻ mặt Lưu Diễm Phương dữ tợn.
“Chị có biết tội lừa gạt số tiền trị giá hai trăm bốn mươi tỷ sẽ bị xử bao nhiêu năm không?” Thương Mẫn hỏi cô ta: “Tôi còn đang chờ chị mở miệng đây. Chị đòi tiền tôi, chờ một ngày tôi tìm được chứng cứ, vậy chắc hẳn chị sẽ ngồi vững trong tù rồi!”
Cô vừa thốt ra lời này, sắc mặt của Lưu Diễm Phương lập tức thay đổi.
Cô ta hốt hoảng một chút, lui về sau một bước: “Tôi chưa nói!”
“Vừa rồi tôi chỉ hù dọa cô mà thôi, đừng nói là hai trăm bốn mươi tỷ, cho dù cô có đưa hai nghìn bốn trăm tỷ tôi cũng sẽ không cần, mạng của mẹ tôi là vô giá!” Lưu Diễm Phương chỉ vào Thương Mẫn: “Tôi nhất định phải tống cô vào tù, để cái loại phụ nữ ác độc như cô phải vào chồm hổm trong nhà lao.”
“Cô cứ việc.” Ánh mắt Thương Mẫn lạnh lùng: “Tốt nhất cô nên hành động một lần là thành công. Nếu không, một khi cô không kiện được tôi, tôi sẽ cho cô biết cái gì gọi là ác độc thật sự.”
Lưu Diễm Phương ấp úng, mà đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra lần thứ hai.
“Náo nhiệt thế?” Mâu Khải dừng ở cửa, trong tay của Tiêu Song còn cầm một ít đồ ăn và thuốc bổ.
Lưu Diễm Phương lập tức ngậm miệng, Mâu Khải ngẩng đầu đánh giá Lưu Diễm Phương, nở nụ cười nói: “Chị này, chắc hẳn chị là con dâu của nhà họ Trần?”
Lưu Diễm Phương lui về phía sau một bước, quan sát trên dưới Mâu Khải một lần, nuốt nước miếng một cái: “Anh là ai?”
“Chị không cần biết tôi là ai, nhưng mà tôi cảnh cáo chị, nếu như chị còn dám tới quấy rầy cô ấy nghỉ ngơi, chỉ e người nằm trên giường bệnh kế tiếp sẽ là chị đấy.”
Cặp mắt kia chợt biến.
Lưu Diễm Phương chống cự lại đôi mắt này, sửng sốt một lúc lâu.
“Mấy, mấy người chờ đó!” Cô ta chỉ vào người trong phòng phẫn hận nói một câu, sau đó sải bước vọt ra khỏi phòng.
Thương Mẫn nhíu mày.
Không hổ là Mâu Khải, ba xạo mấy câu đã bức lui được cô ta.
“Thương Mẫn, em có khỏe không?” Mâu Khải tới gần cô.
“Cậu Khải, không phải anh đi rồi sao?” Đồng Tiên nhận lấy đồ trong tay Tiêu Song.
“Ừm.” Mâu Khải trả lời Đồng Tiên: “Nhưng mà cảm thấy hẳn là kế tiếp Thương Mẫn cần phải bồi bổ thân thể. Đúng lúc chỗ tôi vẫn còn nhiều thuốc bổ, vừa vặn cho cô ấy một ít.”
Đồng Tiên đặt những thứ trong tay xuống, nhìn mấy hộp quà tinh xảo có giá trị xa xỉ, thở dài.
“Nếu như Mâu Nghiên quan tâm bằng một nửa anh thôi thì tốt rồi…”
Ánh mắt của Mâu Khải thoáng nhìn qua gương mặt của Thương Mẫn: “Mâu Nghiên đi chưa?”