Thương Mẫn hoàn toàn không ý thức được Mâu Nghiên tức giận ở đâu, cô cau chặt mày nhìn anh đang ở một bên chìm vào im lặng, không hiểu ra sao.
“Anh…anh giận rồi?” Cô cẩn thận hỏi.
Mâu Nghiên đè nén tức giận, nhìn Thương Mẫn, vẫn không nói câu nào.
“Em thấy anh lại bắt đầu rồi.” Thương Mẫn làm động tác bó tay: “Em nói anh không đáng yêu chút nào, đang yên đang lành thì tức giận, còn khó đoán hơn cả lúc em tới kinh, đã lớn vậy rồi, bản thân tức giận còn muốn em đoán.”
Mâu Nghiên lạnh mắt, im lặng.
“Không nói nữa, em đói rồi, em đi xuống dưới, anh ăn không?” Thương Mẫn đứng dậy, hỏi anh một câu.
Trả lời cô vẫn là im lặng.
Thương Mẫn làm ra tự thế đè nén giận dữ khiến mình duy trì bình tĩnh, nhưng trong lòng sớm đã bạo phát cơn hồng thủy.
Bệnh gì vậy? Hễ tức giận là không nói, được lắm, nhịn đi, tốt nhất là nhịn đến nổ tung chết luôn đi.
Thương Mẫn đi tới phòng bếp, kéo mở tủ lạnh, bình thường họ không làm cơm ở nhà, đồ ăn trong tủ lạnh không nhiều, miễn cưỡng cũng có thể làm một tô mì trứng. Đương nhiên, ngoại trừ cái này, Thương Mẫn cũng không biết làm cái khác.
Cô vừa bận rộn, nhưng trong lòng lại vẫn không yên tâm Mâu Nghiên ở ngoài, tranh thủ lúc nấu mì, lấy điện thoại ra.
-Tại sao đàn ông lại thích tức giận?
Cô tìm một lượt trên mạng, không tra được tin tức có ích nào. Lại xóa câu này đi, nhập câu hỏi khác.
-Đàn ông cung Ma Kết đều thích tức giận sao?
“Đàn ông cung Ma Kết rất ít khi biểu lộ cảm xúc thật sự của mình, trên cơ bản là một người cô độc. Cuộc sống tinh thần tỉ mỉ, cảm giác trách nhiệm cao và sự khống chế nghiêm khắc với đầu óc logic. Kích tình thông thường được điều động bởi tham lam và dục vọng quyền lực. Thường làm việc chăm chỉ, có thái độ làm việc cầu toàn.
Gì, nói rất đúng nha. Thương Mẫn liên tưởng tới biểu hiện ngày thường của Mâu Nghiên, thực sự là đúng chuẩn sao Ma Kết.
“Sao Ma Kết khi tức giận rất đáng sợ, có lúc dù đã nói xin lỗi cũng không có ích gì, chỉ có đợi bản thân anh ta phản ứng lại mới xem như thật sự kết thúc.” Thương Mẫn đọc câu này, vô cùng đau đầu.
Cô là sao Nhân Mã điển hình, trước nay tùy ý thích tự do, để bản thân anh phản ứng lại đúng không? Được, cái này cô làm được.
Thương Mẫn ngân nga làm xong tô mì trứng, lúc bưng lên bàn, Mâu Nghiên vẫn còn ngồi trên sofa, cầm điện thoại không biết đang xem cái gì.
Cô đặt bát đũa xuống, xoay người muốn đi cầm muỗng canh, tuy nhiên, đợi lúc cô quay về sảnh ăn, Mâu Nghiên đã ngồi trên bàn, cầm đũa bắt đầu ăn mì.
“Này, anh làm gì vậy? Anh không nói anh muốn ăn mà.” Thương Mẫn đòi bất công cho cái bụng của mình.
“Anh cũng không nói anh không ăn.” Mâu Nghiên mặt không cảm xúc.
Đàn ông chó má!
Thương Mẫn đặt mông ngồi xuống đối diện anh, chỉ một tô mì, cô làm rất vất vả, còn chưa được nếm thử mùi vị đâu.
Thương Mẫn dùng ánh mắt oán phụ nhìn chăm chăm vào Mâu Nghiên đang nhanh gọn xử đẹp một bát mì vào bụng, ngay cả một chút canh mì cũng chả chừa lại cho cô. Cô đặt muỗng xuống bàn, ôm cái lồng ngực tức giận hậm hực nhìn anh.
“Đây là mì của em.” Thương Mẫn lầu bầu.
“Căn nhà này đều là của anh, đồ trong nhà đương nhiên cũng là của anh.” Mâu Nghiên rút ra một tờ khăn giấy, lau miệng: “Bao gồm bát mì này.”
“Xía.” Thương Mẫn xía một cái, cô đứng dậy, cầm lấy điện thoại muốn đặt chút đồ ăn ngoài.
Mâu Nghiên dựa người ra sau, nhíu đôi mày lại.
Người phụ nữ này bị sao vậy, anh đã chủ động hạ mình rồi, đáng lẽ cô phải thuận thế đến dỗ dành anh chứ?
Một lòng một dạ của Thương Mẫn đều đặt trên những món ăn ngon, đặt xong món, thì lại phát hiện khoản phí vận chuyển to lớn kia, quả nhiên, sống ở loại khu biệt thự cao cấp này, cách thành phố quá xa, Thương Mẫn không khỏi đau ví.