Mục lục
Truyện Ôm Đùi Boss Ác Ôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 221





Thật ra Thương Mẫn đã bị Mâu Nghiên làm cho tức chết, trong lòng đã sớm thăm hỏi mười tám đời tổ tông của anh một lần, nhưng trên mặt nhưng vẫn mang theo nụ cười bình tĩnh.





“Cô ăn nhiều một chút.” Mâu Khải cũng gắp đồ ăn cho cô: “Những ngày này, tôi thấy cô cũng gầy đi, công việc đương nhiên quan trọng, cũng phải chú ý thân thể.”





“Không có việc gì.” Thương Mẫn ăn một miếng thịt: “Chỉ cần cách một vài người xa một chút, tôi ăn cũng thấy thơm, thân thể vô cùng tốt.”





“Bộp” một tiếng, chiếc đũa của Mâu Nghiên đũa nặng nề đặt ở trên mặt bàn, anh hít thở sâu một hơi, cố nén xúc động muốn xách Thương Mẫn đi.





Aurora bị giật nảy mình, đồ ăn bỏ vào trong miệng cũng rớt xuống.





“Có một vài người không tự biết rõ, trước công chúng cử chỉ thân mật mắt đi mày lại cùng người đàn ông khác, là sợ người khác không nhìn thấy sao?” Mâu Nghiên hừ lạnh.





“Anh… Anh đang nói tôi à?” Aurora hơi nghi hoặc một chút.





“Đều là năm 1102 rồi, cùng bạn bè ăn một bữa cơm thì như thế nào? Vài người, cùng những người phụ nữ khác ở cùng một phòng, huyên náo đến mức mọi người đều biết còn có mặt mũi nói người khác.” Thương Mẫn vừa nói, vừa ăn một miếng lớn thức ăn.





220-om-dui.jpg






Mâu Nghiên rốt cục không nhịn được, anh đứng dậy, cầm một bàn rau xanh, cấp tốc ném về phía bàn của Thương Mẫn.





Thương Mẫn phản ứng cấp tốc, thân thể lùi về phía sau, mới không bị nước đồ ăn văng đến quần áo, bất quá cử động này của anh, cũng coi như triệt để chọc giận cô.





“Anh làm gì vậy? Bệnh tâm thần sao.” Thương Mẫn ngửa đầu nhìn anh.





“Không phải khẩu vị rất tốt sao? Ăn nhiều rau quả, dinh dưỡng cân đối.” Mâu Nghiên nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt sắc bén: “Bổ sung vitamin, có thể sẽ khiến cho đầu óc của em thanh tỉnh hơn một chút.”





Thương Mẫn cũng đứng lên, không cam lòng yếu thế nhìn lại anh: “Chuyện dinh dưỡng đồng đều đầu óc thanh không thanh tỉnh hay không của tôi thì mắc mớ gì tới anh? Cậu hai nhà họ Mâu quản tiền lương của tôi còn quản đồ ăn của tôi hay sao? Anh thích màu xanh thì tự anh ăn nhiều một chút, tôi và anh không chung đường, ai cũng đừng trêu chọc ai.”





“Em nói lại một lần nữa?” không chung đường? Là mấy ngày nay không thu thập cô. cô cũng không biết trời cao đất rộng sao?





“Được rồi!” Aurora đứng lên, cô ta oán khí hừng hực nhìn xem Mâu Nghiên lại liếc mắt nhìn Thương Mẫn, cũng là một bụng lửa.





Cô ta có chỗ nào không bằng Thương Mẫn, Mâu Nghiên thật vất vả mời cô ta ăn bữa cơm lại còn là vì trêu tức cô!





“Mấy người có thôi đi hay không?” Aurora cưỡng ép đánh gãy lời bọn họ.





“Không.”





“Không!” Hai người lần nữa trăm miệng một lời.





Tính tình của Aurora cũng nóng nảy, hai tay cô ta nắm thành quả đấm, nhìn Mâu Nghiên cùng Thương Mẫn một chút, cầm ly trà đã lạnh ở trên bàn, trực tiếp hất lên trên mặt Mâu Nghiên.





Toàn bộ thế giới đều yên lặng.





Nước trà hất đến trên mặt Mâu Nghiên, lại văng đến trên người Thương Mẫn, để người đang ngồi cũng không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK