Lê Chuẩn vừa quan sát thần sắc của Thương Mẫn vừa lái xe về phía trước, ánh mắt của anh ta quét qua kính chiếu hậu nhìn về phía sau, nhưng lại bất ngờ phát hiện có chút gì đó không đúng.
Anh đã có duyên gặp mặt một lần với chiếc xe màu đen ở đằng sau kia lúc ở cửa Nova, bởi vì là một chiếc xe Hongqi, cho nên ấn tượng của anh đặc biệt sâu, bây giờ đã đến khu ngoại ô rồi, nếu như nói là thuận đường thì không thể trùng hợp như vậy.
Đáy lòng Lê Chuẩn chợt thắt lại, sự cảnh giác nhiều năm lập tức được khởi động.
“Chị dâu, thắt kỹ dây an toàn.” Lê Chuẩn nhắc nhở cô một câu.
“Sao thế?” Thương Mẫn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy tốc độ xe của Lê Chuẩn mới chớp mắt đã trở nên nhanh hơn rồi.
“Chúng ta bị nhắm trúng rồi.” Thần sắc Lê Chuẩn trở nên nghiêm túc, anh giẫm mạnh chân ga.
Chiếc xe đằng sau theo gần sát, hai chiếc xe đã lái đến con đường hẻo lánh, cho nên cũng to gan hơn. Chiếc xe Hongqi giẫm chân ga hết đát, nhanh chóng lướt qua xe bọn họ, sau đó tạt ngang đường, chặn đường đi của bọn họ.
Lê Chuẩn thắng gấp, chiếc xe suýt nữa đã tông trúng chiếc xe trước mặt, coi bộ, người trên xe muốn ép bọn họ dừng lại.
Lê Chuẩn xoay vô lăng, chiếc xe nhanh chóng lùi về sau, quay một cái, chạy ngược lại.
Chiếc xe Hongqi vội vàng đuổi theo, Thương Mẫn làm gì đã gặp qua cảnh tượng như vậy, cô sợ đến nỗi mặt mày trắng bệch, trái tim đập còn nhanh hơn tốc độ xe của Lê Chuẩn nữa.
Những chiếc xe khác trên đường vang lên tiếng bóp còi chói tai, nhìn thấy chiếc xe đằng sau càng lúc càng gần, trước sau gọng kìm, đuôi xe của Lê Chuẩn hất một cái, lái vào một con đường nhỏ.
Chiếc xe càng lái càng xa, đã rời khỏi tuyến đường ban đầu rồi, lái đi rất lâu cũng chỉ là đường núi, không thấy nhà đâu hết.
Chiếc xe Hongqi đuổi theo không rời, như đã thề sẽ chặn được bọn họ vậy, Thương Mẫn hoảng loạn lấy điện thoại ra, gọi cho Mâu Nghiên.
Nhưng tín hiệu chỗ này cực kém, điện thoại của cô toàn bộ đều bị chặn hết dịch vụ.
Điện thoại của Mâu Nghiên reo lên.
Trên điện thoại hiển thị hai chữ Mạc Hậu, anh nhíu mày, ấn nút nghe ở ngay trước mặt của Đoàn Quốc.
“Mâu Nghiên.” Thanh âm của Mạc Hậu dịu dàng: “Bây giờ anh có rảnh không? Ba mời anh qua uống trà đó.”
Đoàn Quốc biết ý mà cười một cái, Mâu Nghiên đồng ý: “Ừm.”, rồi cúp điện thoại.
“Cậu đoán rất chuẩn.” Đoàn Quốc khâm phục năng lực dự đoán của Mâu Nghiên: “Bây giờ, đến lúc cậu đi bàn điều kiện rồi.”
Mâu Nghiên nhìn chăm chăm vào điện thoại của mình, trong lòng cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng rốt cuộc là sao thì lại nói không ra.
Địa điểm gặp mặt là ở phòng trà của trang viên nhà họ Mạc.
Mạc Hậu nói là Mạc Nguyên Bình hẹn anh uống trà, nhưng sau khi đến lại không phát hiện bóng ảnh của Mạc Nguyên Bình đâu.
Mạc Hậu mặc một thân trà phục ưu nhã, cổ áo thắt một cái nơ bướm, lúc khom người pha trà, mang máng lộ ra xuân quang nơi trước ngực.
“Mâu Nghiên, anh tới rồi.” Nhìn thấy Mâu Nghiên, Mạc Hậu đứng dậy nghênh tiếp, Mâu Nghiên không nói gì, chỉ ngồi xuống ghế.
“Trang viên này anh đã rất lâu không có tới qua rồi, anh có còn nhớ không, lúc nhỏ chúng ta thích nhất là chơi đùa ở đây đó.”
“Có chuyện gì cứ nói thẳng.” Mâu Nghiên trước giờ không thích phí tâm tư lên mấy lời khách sáo này, trời đã tối, Thương Mẫn còn đang đợi ở nhà.
Nụ cười của Mạc Hậu dần trở nên bình tĩnh lại: “Chúng ta sắp trở thành người một nhà rồi, hà tất gì phải xa cách như vậy?”
Mâu Nghiên im lặng.
“Được, nếu đã như vậy, em cũng không vòng vo nữa.” Thấy bộ dạng Mâu Nghiên như không muốn trò chuyện, Mạc Hậu cầm ấm trà lên, rót cho anh một ly nước: “Ba người đó, có phải ở trong tay anh không?”
Mâu Nghiên ngước mắt lên, Mạc Hậu đã không còn bộ dạng vênh váo tự đắc như sáng nay nữa, tuy đã cố gắng duy trì bình tĩnh nhưng bàn tay có chút run rẩy khi rót trà đã để lộ sự căng thẳng của cô ta.
“Phải.” Mâu Nghiên không có phủ nhận.
Thần sắc của Mạc Hậu khẽ thay đổi: “Anh muốn làm gì?”
“Cô không hiểu sao?” Mâu Nghiên nhìn thẳng vào cô ta: “Tôi tưởng tôi đã nói rất nhiều lần với cô rồi, cô đã hiểu ý của tôi rồi chứ.”
“Mâu Nghiên, lấy em có gì mà không tốt, cả thành phố Nam này, ngoại trừ em thì còn ai xứng với anh nữa? Em biết anh có chút thành kiến với nhà họ Mạc, nhưng đó là chuyện của các trưởng bối, người trẻ chúng ta chỉ cần sống cuộc sống của mình. Không có ai thích em hơn anh nữa, cũng sẽ không có ai hiểu anh hơn em……”
Nói đến hiểu, Mâu Nghiên nhớ đến mấy lời mà Thương Mẫn nói với anh lúc rời đi, cô nói, cô không thể nào hiểu được anh. Phải, ngay cả Thương Mẫn gần gũi với anh như vậy cũng không hiểu anh, không lẽ cùng anh lớn lên, thì coi như hiểu anh rồi sao?
Chương 76
Mâu Nghiên cong khoé môi, anh nhìn chăm chăm vào chén trà trước mắt, từ đầu đến cuối không có đụng tay.
“Đạt Phan là của nhà họ Thịnh.” Mâu Nghiên nhàn nhạt mở miệng: “Nhà họ Thịnh trên dưới ba đời người, tiêu phí vô số tâm huyết, để nó đứng vững ở thành phố Nam, kết hợp với nhà họ Mâu, là vì nhà họ Thịnh không có con trai, muốn có người thừa kế. Còn nhà họ Mạc các người đã làm những gì? Ba cô theo bên cạnh ba tôi, làm tay sai của ông ta, đuổi hết tất cả những người nhà họ Thịnh ra khỏi Đạt Phan, chim cưu chiếm tổ chim khách. 22 năm trước, cũng là hai người bọn họ, cấu kết với nhau vì để đoạt quyền, nhốt người mẹ đã sắp sinh nở của tôi lại.”
“Ba của cô có nói với cô rằng mẹ tôi chết như thế nào không?” Mâu Nghiên híp đôi mắt lại, trong đôi mắt đó không biết là thù hận hay là đau khổ nữa.
“Khó sinh.” Mâu Nghiên tiếp tục nói: “Tối hôm đó, tôi tận mắt nhìn thấy mẹ tôi bị cơn đau dữ dội dày vò, nhưng tôi không tìm được bất kỳ ai giúp được tôi. Trong căn phòng đó, không có điện thoại, không có người giúp, một đứa bé 6 tuổi như tôi, đỡ đẻ cho bà ấy.”
Mâu Nghiên vĩnh viễn cũng không quên được cảnh tượng đó, vào đêm mưa sấm ầm trời, anh cố gắng đập cửa, kêu gào tìm người đến cứu mẹ anh, nhưng không có ai trả lời anh cả.
Anh nghe tiếng mẹ khóc lóc tuyệt vọng, nhìn máu đỏ chảy ra từ thân dưới của bà nhuộm đỏ cả ga giường. Mẹ dùng thanh âm yếu ớt hướng dẫn anh, anh tận tay kéo đứa bé trong bụng mẹ ra từng chút từng chút một, chỉ đáng tiếc, đợi đến khi em gái anh được sinh ra, thì đã quá muộn rồi…..
Đứa bé chết rồi, nghẹt ở đường sinh quá lâu, nghẹt thở mà chết, toàn thân đứa bé nhỏ xíu đều là máu, nhưng đã không còn hơi thở nữa, khi anh hoảng loạn mà hỏi mẹ tại sao em gái không khóc, thì mới phát hiện, mẹ cũng đã sớm không còn động tĩnh nữa……
“Mẹ tôi chết ngay trước mắt tôi, là sống sờ sờ mà bị đau đến chết.” Đôi mắt Mâu Nghiên đỏ hoe: “Hai mạng người….cô nói với tôi xem, là tôi có thành kiến với nhà họ Mạc các người ư?”
“Lấy cô có gì không tốt? Bởi vì hễ nhìn thấy cô là tôi lại nhớ đến những chuyện mà ba cô và ba tôi đã từng làm, tôi liền nhịn không được mà muốn hận các người.”
“Nhưng….mấy chuyện này đều không có liên quan đến em.” Mạc Hậu sốt sắng: “Mâu Nghiên, em không có tham dự vào mấy tranh đấu này, chỉ vì mấy chuyện này, em mới luôn muốn chuộc tội nhận được sự tha thứ của anh.”
“Cách để cô nhận được sự tha thứ của tôi, chính là luôn làm hại những người phụ nữ muốn tiếp cận tôi sao?” Mâu Nghiên cười lạnh: “Lúc nhỏ cùng đi học, cô ức hiếp những cô bé gửi thư cho tôi, tôi cảm thấy cô chỉ là còn chưa hiểu chuyện. Tới sau này, cô càng lúc càng quá đáng, đã thăng lên đến mức trùm trường rồi, tôi vẫn không có truy cứu, tôi cảm thấy tâm địa cô cũng vẫn không có xấu xa cho lắm.”
“Nhưng tôi thật sự cảm thấy nghẹt thở, tôi về đến nhà bị ba tôi kiểm soát, đi ra khỏi nhà còn phải sống trong sự giám sát của cô, cho nên tôi chọn đi học trường quân đội. Tôi muốn thoát khỏi nhà họ Mâu, cũng muốn thoát khỏi nhà họ Mạc. Nhưng tôi không ngờ, trong ba năm mà tôi quay về, cô đã khiến tôi rửa mắt hết lần này đến lần khác….cô không biết tại sao tôi ghét phụ nữ sao? Cảnh tượng mẹ tôi khó sinh chính là ám ảnh cuộc đời tôi, còn cô, cô khiến tôi cảm thấy, hoá ra một người phụ nữ lại có thể ác độc đến mức như vậy.”
Ánh mắt của Mạc Hậu dần dần trở nên âm trầm.
Cô ta nhìn chăm chăm vào Mâu Nghiên, khoé miệng dần cong lên: “Anh cảm thấy em ác độc? Mấy người phụ nữ đó ai nấy cũng hoang tưởng có thể lấy được lòng anh, em chỉ là muốn khiến bọn họ nhìn rõ thân phận, như vậy có gì mà không đúng?”
“Cho nên cô có thể phái đàn ông đi làm nhục bọn họ? Có thể tuỳ ý làm tổn hại thân thể của bọn họ sao? Cô hai nhà họ Trần bị cưỡng hiếp; Bạn học cấp ba Lộ Minh Minh bị người ta lừa đem bán; Nhà của Chu Tư Nguyên phá sản ba vào tù, mà phải trở thành gái bồi rượu; Còn có em gái của Tề Kim Mẫn nhà họ Tề là Tề Ý Trân bị đuối nước lần đó, cô ta tuy còn sống nhưng đã bị huỷ dung, mà người cứu cô ta, chồng của Tề Kim Mẫn cũng vì vậy mà chết.”
“Mạc Hậu, cô đã không chỉ là ác độc rồi, cô là đang phạm tội đó.”
“Vậy thì đã sao?” Mạc Hậu cười: “Cho dù anh biết mấy thứ này thì đã sao, bọn họ dám đi kiện em sao? Bọn họ có bản lĩnh này ư?”
“Mâu Nghiên, không phải em tàn độc, là anh vẫn chưa nghĩ rõ thân phận của mình, không lẽ anh không nghĩ ra sao? Bọn họ đều là vì anh nên mới gặp phải những chuyện này. Em nhớ ở vũ hội đó, vũ hội mà anh và cô hai nhà họ Trần quen biết nhau, em nhìn thấy anh cười với cô ta, anh thậm chí còn chưa từng cười với em qua, sao có thể cười với cô ta chứ? Còn có Lộ Minh Minh, lúc em học cấp ba đã nghe nói anh và cô ta là kim đồng ngọc nữ, cô ta là hoa khôi, anh là nam thần, cô ta có tư cách gì mà có thể cùng xuất hiện với anh trong miệng của người khác chứ? Đã vậy còn có một Chu Tư Nguyên, một đứa con gái của ông chủ bán vải nhỏ nhoi mà còn hoang tưởng có thể bám vào anh để bay lên cành cao làm phượng hoàng, em đã mỉa mai qua cô ta, chỉ cho người ngủ với cô ta, nhưng cô ta vậy mà còn hoang tưởng muốn đi kiện em, nếu đã như vậy thì em chỉ có thể huỷ cả nhà cô ta, khiến cô ta hoàn toàn không ngóc đầu dậy được. Tề Ý Trân thì càng đừng nói nữa, cô ta tưởng mình có chút thiên phú thiết kế thì giỏi lắm rồi, năm lần bảy lượt cố ý tiếp cận anh, nhưng bây giờ thì hay rồi, cô ta xấu đến như vậy, cũng không quyến rũ được anh nữa.”
Mạc Hậu nhẹ nhàng hờ hững mà nói mấy lời này, không có chút hối hận nào cả.
Chương 77
Mâu Nghiên nhíu mày, không thể hiểu được tại sao Mạc Hậu có thể coi mạng người như cỏ rác vậy chứ.
“Em biết anh luôn tìm chứng cứ ở sau lưng, em cũng biết, anh đang khuyên bọn họ đi kiện em, nhưng, chuyện đã qua lâu như vậy rồi, còn ai tin chứ. Bọn họ làm gì có gan đối đầu với em chứ? Dù sao, nếu như bọn họ làm như vậy, có thể ngay cả tính mạng của người nhà mình cũng không giữ được nữa.” Mạc Hậu đứng dậy, trên mặt đã âm trầm.
Mâu Nghiên cười lạnh: “Bây giờ cô thừa nhận thật sảng khoái.”
“Thừa nhận thì đã sao?” Mạc Hậu quay đầu lại, dữ dằn mà trừng anh: “Em thành ra như vậy đều là tại vì anh! Kể từ khi em hiểu chuyện thì đã được biết là em sẽ trở thành vợ của Mâu Nghiên anh, đời này của em, tất cả những kỹ năng học được đều là vì để làm anh vui! Tất cả thời gian của em đều dùng để nhìn anh, anh luôn đi về phía trước! Em luôn đuổi theo ở phía sau! 26 năm, cả 26 năm! Chỉ cần anh có quay đầu lại nhìn em một cái thôi, thì em đã không tới mức ép mình trở thành một tên ma quỷ rồi!”
Mâu Nghiên rũ mắt xuống, siết chặt nắm đấm của mình.
“Nếu đã như vậy, thì cũng không còn gì hay để nói nữa.” Mâu Nghiên cũng đứng dậy: “Cô hết thuốc chữa rồi.”
“Anh muốn đi đâu!” Mạc Hậu tiến lên trước kéo lấy cánh tay của Mâu Nghiên, nhưng Mâu Nghiên lại vô cùng chán ghét mà hất cô ta ra.
Mạc Hậu bị sức lực của anh đẩy xuống đất, cô ta nhìn chăm chăm vào chén trà đó, từ đầu đến cuối, Mâu Nghiên chưa hề đụng qua nó.
Mâu Nghiên quay người đi ra ngoài, ấn tạm ngừng chiếc điện thoại đang ghi âm ở trong túi.
“Thương Tuyết căn bản không xứng với anh! Cô ta chính là một con bitch không thủ tiết, không lẽ anh không thể tỉnh táo một chút sao?” Mạc Hậu hét lên điên cuồng: “Cho dù anh bắt mấy người đó thì đã sao, em sẽ không thừa nhận đâu. Anh tưởng Thương Tuyết dám kiện em sao? Cô ta còn có người nhà, cô ta dám không màng đến an nguy của người nhà cô ta ư?”
“Hôm nay tôi đến, vốn chỉ là muốn cô từ hôn.” Mâu Nghiên dừng bước chân, không có quay đầu lại: “Nhưng bây giờ, tôi muốn tống cô vào tù.”
Mạc Hậu nhìn chăm chăm vào bóng lưng của anh, ánh mắt u ám.
Mâu Nghiên rời khỏi, phòng trà lại khôi phục sự yên tĩnh, Mạc Hậu đứng dậy, toàn bộ quét sạch hết ấm trà chén trà trên bàn xuống đất.
…..
Sắc trời đã hoàn toàn tối đen.
Thương Mẫn và Lê Chuẩn đi bộ trong rừng cây um tùm, bởi vì mục tiêu của chiếc xe quá lớn, cho nên bọn họ đã rời bỏ xe vào lúc trời mới vào đêm.
Thanh âm chiếc giày giẫm lên cành cây khô vô cùng rõ ràng ở trong đêm đen yên tĩnh, Lê Chuẩn ngừng bước chân lại, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh xung quanh.
Thương Mẫn thực sự không hiểu, đám người đằng sau đuổi theo bọn họ không rời, cho dù bọn họ có vào núi rồi mà cũng theo suốt đường tới đây.
Không lẽ bọn họ là do Thương Tuyết thuê tới? Bọn họ luôn tưởng chuyện của Thương Tuyết là do cô làm, cho nên muốn báo thù cô?
“Ở bên kia!” Thanh âm của đám đàn ông từ xa truyền tới, trái tim của Thương Mẫn đã nhảy thót lên đến tận họng rồi.
“Đi mau!” Tiếng bước chân của Lê Chuẩn trở nên nhanh hơn.
“Đợi tôi.” Thương Mẫn không theo kịp bước chân của Lê Chuẩn, cô lại mặc váy, đi qua con đường này, bắp chân đã toàn là vết trầy do bụi gai quẹt phải rồi.
“Nhìn thấy rồi! Ở đằng kia!” Thanh âm phía sau càng lúc càng gần.
Trong lòng Thương Mẫn sốt sắng, trong rừng u tối, ngay cả nhìn cũng khó khăn, duy chỉ có chiếc đầm liền thân màu trắng của cô là vô cùng rõ ràng ở dưới ánh trăng.
“Chị dâu.” Lê Chuẩn đi được vài bước, rồi lại quay lại: “Mạo phạm rồi.”
Anh kéo lấy tay của của Thương Mẫn, dắt lấy Thương Mẫn chạy nhanh.
Tiếng gió chạy vù vù qua bên tai, Thương Mẫn quả thực đã cống hiến toàn bộ lực vận động cả đời này của mình cho hôm nay rồi, có sự trợ lực của Lê Chuẩn, tốc độ của cô cũng trở nên nhanh hơn.
Nhưng chính vào lúc cô cảm thấy tốc độ như vậy có thể thoát khỏi tầm mắt của đám người đằng sau, thì một cục đá nhọn dưới chân đã phá tan đi sự hoang tưởng của cô.
“Á!” Cổ chân Thương Mẫn trẹo một cái, cục đá quẹt vào bắp chân cô, cô kêu đau một tiếng, ngã phịch xuống đất.
“Chị dâu.” Lê Chuẩn vội vàng ngừng lại: “Chị sao rồi?”
Thương Mẫn đau đến nỗi toàn thân toát mồ hôi lạnh, toàn thân cô vốn đã bị quẹt đầy thương tích rồi, bị như vậy, cô hoàn toàn không đi được nữa.