Nhìn thấy vẻ mặt ủy khuất của cô, sắc mặt Mâu Nghiên càng thêm trầm xuống: “Sao vậy, anh trách lầm em hả, hôm nay người gây chuyện không phải là em sao?”
Nhận thấy Mâu Nghiên đang nghiêm túc xử tội cô, Thương Mẫn nhìn chằm chằm vào anh một lúc lâu, nhìn rất nghiêm túc, hai người cứ nhìn vào mắt nhau như thế, cô bất lực thở dài một hơi.
“Được rồi, coi như là em sai, nhưng sau này làm chuyện gì, anh có thể nói rõ cho em được không, tất cả mọi người xung quanh đều ám chỉ hôm nay là đám cưới của chúng ta, khiến cho em mong đợi quá nhiều, nên mới thất thố như vậy.”
Người ta thường nói ai yêu trước thì người đó thua, nhưng giữa họ, rõ ràng Mâu Nghiên mới là người bước vào cuộc đời cô trước, nhưng lần nào cô cũng là người chịu thua, lần lượt phá bỏ từng ranh giới cuối cùng để nhân nhượng cho anh.
Trước đây, cô làm việc gì cũng cân nhắc đúng sai, nhưng vài lần gần đây, Thương Mẫn biết rất rõ rằng cô đã hoàn toàn thất thủ, cô đã yêu Mâu Nghiên không có thuốc chữa, cam tâm tình nguyện sa vào.
“Sau này không cho phép gây rắc rối như thế nữa. Tổng giám đốc của Đạt Phan lúc nào cũng phải thận trọng. Cho dù có chuyện gì xảy ra, cũng không được gây rối như vậy.”
“Gì cơ? Cái gì mà tổng giám đốc Đạt Phan? Em chỉ muốn làm một nhà thiết kế nhỏ bé thôi.”
Thương Mẫn vừa nói vừa rút ngón tay út ra, lắc lắc trước mặt Mâu Nghiên, nói một cách chắc chắn rằng cô không có gì để theo đuổi, chỉ cần có thể ở bên những người mình thích, có thể làm những gì mình thích, đời này coi như vô cùng thỏa mãn.
“Em có nhiều cổ phần nhất ở Đạt Phan, đương nhiên phải đảm nhiệm chức tổng giám đốc rồi.”
Mâu Nghiên cũng đã nghĩ đến việc để Thương Mẫn làm nhà thiết kế ở Đạt Phan, tính cách tùy hứng của cô chắc chắn sẽ không thể xử lý đống văn kiện chất đầy như núi mỗi ngày được.
Nhưng khi nhận ra những nguy hiểm xung quanh Thương Mẫn mà cô vẫn còn ngốc nghếch, không phòng bị như vậy, anh hiểu rằng mình phải chuyển nhượng toàn bộ tài sản của mình cho Thương Mẫn, nắm giữ trong tay khối tài sản khổng lồ khiến vô số người ở thành phố Nam phải ghen tị thì Thương Mẫn mới có thể tự mình đứng lên.
Bằng không, sau khi anh rời đi, trong vòng nửa năm, những thứ anh đưa cho Thương Mẫn sẽ bị bầy sói đói vây quanh cắn xé, đánh chén sạch sẽ, thậm chí còn có thể mang đến họa sát thân cho Thương Mẫn.
“Em không cần quá lo lắng, anh sẽ giúp em chọn một người hỗ trợ. Đến lúc đó Trữ Trình, Đồng Tiên, Lê Chuẩn và Bạch Chấp sẽ tận tâm tận lực giúp đỡ em, em chắc chắn có thể ngồi vững vị trí kia.”
“Em từ chối.”
Dù Mâu Nghiên có thuyết phục cô thế nào thì thái độ của Thương Mẫn cũng rất kiên quyết, cô không chấp nhận tiếp quản Đạt Phan, đó là chuyện của Mâu Nghiên, cô không nghĩ cũng không muốn làm, hơn nữa cô không thể làm được, cô không muốn cuộc đời mình bị trói buộc với một vị trí hào nhoáng như vậy.
“Mẫn, coi như em giúp anh trông nom Đạt Phan, được không? Giao nó cho em anh mới có thể yên tâm.”
Đầu Mâu Nghiên đau âm ỉ, anh bắt đầu đổ mồ hôi trên lưng, bệnh sắp tái phát.
Anh ôm chặt Thương Mẫn, không muốn cô nhìn thấy vẻ mặt chật vật của mình, hít sâu một hơi, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra chỗ Thương Mẫn không nhìn thấy, gọi Trữ Trình tới.
“Anh tự trông nom Đạt Phan của anh đi. Đó không phải là trách nhiệm của em. Anh cũng biết em ghét nhất là quản lý công ty mà.”
Ngay khi Thương Mẫn nói xong lời này, Mâu Nghiên đột nhiên đặt cô sang một bên, ánh mắt sắc bén và lãnh đạm khiến thân thể Thương Mẫn bất giác run lên, cô rùng mình co rụt lại: “Anh… anh muốn làm gì?”
“Thương Mẫn, ngoan ngoãn nghe lời, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, em đi ra ngoài đi! Anh không nói lại được em.”