Người dẫn chương trình báo ra số điểm cuối cùng, mọi người đều sôi trào, không thể nghi ngờ, ván cuối cùng Thương Mẫn thắng lại một bàn, thành công tiến vào thi đấu tinh anh rồi.
“Cô Thương Mẫn, điểm số lần này của cô là một con số cao so với điểm số trước đó, thi đấu tinh anh đã mở rộng cửa chính với cô, cô có thể phát biểu chút cảm nghĩ hay không?” Người dẫn chương trình cười sáng lạn hỏi cô.
Thương Mẫn nắm chặt microphone trong tay, cô hít sâu một hơi, nghẹn nước mắt trở lại hốc mắt.
Gương mặt Mâu Nghiên cuối cùng cũng có chút tươi cười, anh nhìn cô trên sân khấu, vẻ mặt vui mừng.
“Nhị Gia, cô Thương làm được rồi. Cố ấy thật sự rất giỏi.” Trữ Trình nhịn không được nữa kích động một lúc.
Không hổ là người phụ nữ của Nhị Gia nhà anh ta, tuổi trẻ đã có thể bước vào thi đấu tinh anh, đã là chuyện gần như chưa từng có rồi.
“Tôi tuyên bố bỏ quyền, rời khỏi thi đấu tinh anh.”
Thương Mẫn đầy khí phách nói xong câu này, cả hiện trường im lặng chốc lát, cuối cùng là tiếng thảo luận xôn xao không ngớt.
Không chỉ có mọi người sửng sốt mà ngay cả nụ cười trên khuôn mặt Mâu Nghiên cũng dần biến mất, anh nheo mắt lại.
“Cái gì?” Trữ Trình sững người: “Rút lui khỏi cuộc thi?”
Anh ta không nghe nhầm đấy chứ? Thương Mẫn đã qua nhiều vòng như vậy, bây giờ cũng sắp thắng rồi, nhưng cô đột nhiên bỏ quyền thi đấu?
“Bản thân tôi không có tài, mặc dù rất muốn thắng, nhưng càng muốn được thắng một cách vinh quang hơn.” Thương Mẫn mỉm cười, mắt nhìn chằm chằm về một hướng nào đó trong đám đông.
“Mỗi người đều xứng đáng được tôn trọng, mỗi người cũng nên có cách sống của mình. So với việc đứng trên đỉnh cao hào nhoáng nhưng không chịu nổi lạnh thì tôi muốn dùng cách của mình để sống tốt đẹp hơn.” Thương Mẫn thoải mái nói ra câu này rồi lại khom lưng với mọi người lần nữa: “Cảm ơn sự ủng hộ mà mọi người dành cho tôi, tôi nhất định sẽ cố gắng hơn. Cho tôi thêm chút thời gian, tôi sẽ dùng một cách khác để đứng trước mặt mọi người một cách tự tin hơn.”
Thương Mẫn nói xong những lời này rồi xoay người, sải bước rời khỏi sân khấu.
Mọi người đều sững sờ, hoàn toàn không phản ứng lại với tin Thương Mẫn rút lui khỏi cuộc thi.
Chỉ có Mâu Nghiên là mặt mày tái xanh, ngồi trong đám đông nở nụ cười lạnh lùng.
Rõ ràng những lời này là Thương Mẫn nói cho anh nghe.
Gì mà đỉnh cao hào nhoáng không chịu nổi lạnh, gì mà sống tốt, chẳng qua là đang nói với anh… cô coi thường anh.
Thương Mẫn đúng là Thương Mẫn, cô dùng cách của cô để chống đối, bảo vệ sự công bằng trong suy nghĩ của cô, nói lại những lời này để người ta phải tìm hiểu sâu, khiến người bên dưới sân khấu phỏng đoán.
“Thương Mẫn.” Chu Lị Lị ở phía xa thấy Thương Mẫn đi xuống sân khấu thì lập tức đi tới.
“Cô điên rồi! Đã vào đến vòng đấu này rồi tự dưng cô bỏ quyền thi đấu làm gì, cô có biết bao nhiêu người ngưỡng mộ cô không?” Chu Lị Lị cũng là một nhà thiết kế, cô ta là một trong những người ngưỡng mộ Thương Mẫn.
“Thế nào, ngầu lắm đúng không.” Thương Mẫn tỏ vẻ chẳng có gì quan trọng, cười với cô ta.
Ngầu cái khỉ khô! Phải là ngốc mới đúng. Chu Lị Lị nhìn cô, cuối cùng vẫn không dám nói những lời trong lòng ra.
Thương Mẫn thấy bộ dạng ấy thì cũng đoán được đại khái cô ta nghĩ gì, nhưng cô lười giải thích. Nói nhiều như vậy, mỗi người đều có cách nghĩ của mình, dù sao cô cũng không thể chi phối suy nghĩ của người khác.