“Răng rắc.”
Nghe thấy tiếng đóng cửa phòng ngủ, Mâu Nghiên cong môi, rất hợp tác nhắm mắt lại.
Hi vọng lần này cô có thể từ bỏ, chỉ cần cô có thể sống tốt thì dù có hận anh cả đời thì anh cũng cam lòng.
Nơm nớp lo sợ nằm bên cạnh Mâu Nghiên, Thương Mẫn xác nhận lần nữa Mâu Nghiên vẫn đang ngủ thì mới thở dài một hơi.
Có lẽ vì quá chột dạ nên sau khi chìm vào giấc ngủ thì Thương Mẫn mơ thấy cảnh Mâu Nghiên đẩy cô ra, mắng cô và rời xa cô.
Trong mơ, Thương Mẫn khóc lóc chạy theo bóng lưng Mâu Nghiên, nhưng dù cô có chạy thế nào thì cuối cùng cũng không đuổi kịp anh, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Mâu Nghiên biến mất trước mặt mình.
Mâu Nghiên vừa mở mắt ra thì thấy Thương Mẫn đổ mồ hôi lạnh, đang giãy giụa khóc lóc trong giấc mơ.
“Mẫn, Mẫn, em tỉnh lại đi, tỉnh lại đi, em gặp ác mộng rồi!”
Mâu Nghiên ôm chặt Thương Mẫn vào lòng, vỗ vỗ đôi má nhợt nhạt của cô và không ngừng gọi tên cô.
Thương Mẫn đột nhiên mở mắt ra, cô ngơ ngác nhìn Mâu Nghiên vài giây rồi đột nhiên ngẩng đầu lên cắn môi anh, sau khi cảm nhận được sự đụng chạm trên môi và mùi máu tươi trong miệng thì tâm trạng khủng hoảng của Thương Mẫn mới đỡ hơn một chút.
“Mâu Nghiên, em mơ thấy anh rời đi, dù em có đuổi theo anh thế nào thì cũng không thể đuổi kịp anh. Em rất buồn, hèn gì thấy ngạt thở.”
Mâu Nghiên dúi đầu cô vào lồng ngực ấm áp của mình, trong mắt hiện lên vẻ buồn bã, nhưng giọng nói lại rất ấm áp và dịu dàng:”Ngốc ạ, đó chỉ là một giấc mơ thôi, anh đang ở đây rồi không phải sao? Nếu em sợ thì anh cho em cắn một cái nhé?”
Nói đến câu cuối cùng, Mâu Nghiên không nhịn được bật cười, lồng ngực cường tráng không ngừng rung lên.
Thương Mẫn rúc đầu vào ngực anh, quá mất mặt!
Sau khi an ủi Thương Mẫn xong, Mâu Nghiên đứng dậy chuẩn bị bữa sáng thịnh soạn.
Một mình cô nằm trên chiếc giường lớn, sau khi bình tĩnh lại, Thương Mẫn nhìn đồng hồ, mới bảy giờ sáng.
Uống hết bốn viên thuốc ngủ mà Mâu Nghiên lại có thể thức dậy lúc hơn 6 giờ sáng sao?
Tố chất cơ thể này thực sự đáng ghen tị.
Những ngày hạnh phúc ấm áp như vậy kéo dài được ba ngày. Sáng ngày thứ tư, sau một thời gian dài ở bên Mâu Nghiên, Thương Mẫn nghe thấy động tác quen thuộc trong bếp thì lại cảm thấy rất kỳ lạ.
Cuộc sống như vậy thật sự không bình thường, hoàn toàn không phải là cuộc sống Mâu Nghiên nên sống.
Hơn nữa, mấy ngày nay Mâu Nghiên quá nhàn rỗi.
Thương Mẫn ở bên cạnh Mâu Nghiên mấy ngày nhưng không nhận được cuộc điện thoại nào từ công ty, ngay cả Trữ Trình và Lê Chuẩn cũng đều ăn ý không gọi đến.
Mâu Nghiên vẫn dậy sớm chuẩn bị bữa sáng đầy đủ dinh dưỡng cho cô, sau khi ăn sáng xong thì cùng Thương Mẫn ra vườn hít thở không khí trong lành rồi cùng nhau đi mua rau quả tươi.
Khi Thương Mẫn nhìn thấy Mâu Nghiên cởi áo khoác muốn vào bếp chế biến nguyên liệu thì cuối cùng cũng không nhịn được hỏi:”Anh không cần xử lý chuyện của công ty sao?”
“Đã sắp xếp xong rồi, chuyện duy nhất anh cần làm mấy ngày này là ở bên em.”
Mâu Nghiên cười rất thoải mái, xắn tay áo lấy hết hoa quả vừa mua ra.
Thương Mẫn không biết phải tiếp tục hỏi gì nữa, trong lúc anh đang bận rộn trong bếp, cô lén gửi tin nhắn cho Trữ Trình.