Đồng Tiên ở bên cạnh coi chừng cô, đang bưng một chén cháo thịt gà.
“Ăn chút gì đi.”
Thương Mẫn không trả lời, phớt lờ cô.
Đồng Tiên thở dài: “Bác sĩ đã nói rồi, bây giờ cô đang có dấu hiệu sinh non, đứa bé rất không an toàn. Nếu cứ tiếp tục khóc như thế, cô còn chưa kịp ăn gì, không cần Mâu Nghiên sắp xếp phẫu thuật cho cô, có lẽ chính cô cũng không thể giữ được con mình.”
Rốt cuộc Thương Mẫn cũng có phản ứng, thân thể của cô giật giật, từ từ ngồi dậy.
Đồng Tiên còn muốn nói chuyện, Thương Mẫn đã nhận lấy chén cháo trong tay cô, ăn từng muỗng lớn.
Nước mắt lớn chừng hạt đậu rơi vào trong bát, cô bỏ thức ăn vào miệng như hùm như hổ, cố hết sức dùng phương thức như vậy để ngăn cản sự bi thương trào dâng trong lòng mình.
“Aiz.” Đồng Tiên cũng mặt ủ mày chau: “Mâu Nghiên này gặp phải thứ gì kỳ lạ rồi chăng? Tuy rằng bình thường anh ta rất lạnh lùng, nhưng cũng không đến mức vô tình như thế.”
“Đàn ông ấy mà, quả thực đều giống nhau cả, có mới nới cũ…”
Có mới nới cũ, cụm từ này đã hoàn toàn làm thần kinh Thương Mẫn đau nhói. Cô sửng sốt một chút, cố nén nước mắt sắp rơi xuống như vỡ đê.
Đúng vậy, sao cô có thể quên, trong nhà Mâu Nghiên còn có một Kỷ Mộng Hiền nũng nịu yếu đuối.
Sở dĩ anh đối xử với cô tàn nhẫn như vậy, là bởi vì cô ta phải không?
“Ôi trời, cô đừng khóc đừng khóc!” Đồng Tiên thấy cô như vậy thì luống cuống tay chân: “Tôi chỉ tùy tiện nói thôi.”
“Coi cái miệng ăn mắm ăn muối của tôi này.” Đồng Tiên khẽ đánh vào miệng mình một cái: “Không đến mức đó đâu, thật đấy! Tôi hiểu Mâu Nghiên, ngay cả phụ nữ anh ta còn không chạm vào, tất nhiên không phải loại người bắt cá hai ba tay rồi.”
Ngay cả phụ nữ cũng không chạm vào sao?
Thế nhưng ở trước mặt Kỷ Mộng Hiền, hình như anh chưa từng rối rắm như vậy.
“Đồng Tiên.” Đáy mắt Thương Mẫn tràn ngập sợ hãi. Cô để chén xuống, kéo ống tay áo của Đồng Tiên: “Cô nói xem, có phải Mâu Nghiên thực sự không cần tôi nữa không.”
“Nếu không thì tại sao ngay cả con của chúng tôi mà anh ấy cũng không muốn?”
“Cô gái ngốc, cô đừng suy nghĩ nhiều…” Đồng Tiên an ủi cô.
“Tôi không có gì cả.” Thương Mẫn không nghe lọt tai lời nói của Đồng Tiên, vẫn lẩm bẩm như cũ: “Tôi chỉ có anh ấy…”
“Tôi thực sự rất thích anh ấy, rất thích rất thích… thích đến nỗi vừa nghĩ tới chuyện anh ấy muốn rời khỏi tôi, tôi đã có cảm giác đau lòng như sắp chết.”
“Lúc ở Milan, anh ấy cầu hôn tôi, anh ấy dẫn tôi đến nhà thờ. Chúng tôi đã thề ở trước mặt cha xứ, mặc kệ sinh lão bệnh tử đều phải ở chung với nhau. Lúc anh ấy nói ‘tôi đồng ý’, tôi đã quyết định mình sẽ ở bên cạnh anh ấy cả đời.”
Thương Mẫn nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra giữa bọn họ, luôn cảm thấy những ngọt ngào trước đây có chút không chân thực.
“Bắt đầu từ lúc đó, tôi chưa từng nghĩ tới mình và anh ấy sẽ rời xa nhau… Nhưng mà rõ ràng chúng tôi đã giao ước xong rồi, vì sao bây giờ anh ấy lại thay đổi?”
Đồng Tiên nắm lấy tay của Thương Mẫn, nhìn thấy cô đau khổ như vậy nhưng cũng không có cách nào.
Chuyện tình cảm ai cũng không thể nói rõ. Một cô gái đã từng hoạt bát phóng khoáng, vậy mà hiện tại lại biến thành bộ dạng này, ai nhìn thấy cũng đều đau lòng.