Tài xế đạp chân ga, không đếm xỉa đến người trên đường, lao thẳng ra ngoài.
Sau khi biết Mâu Nghiên bất chấp tất cả rời khỏi nhà cũ, ông cụ Mâu giận dữ run rẩy toàn thân, cùng ngày đó ông ta đã thay đổi toàn bộ vệ sĩ trong nhà cũ.
Ngay khi Mâu Nghiên vừa tới một căn hộ bỏ không, Trữ Trình liền nhận được sự nhờ giúp đỡ của đám vệ sĩ bị đuổi ra khỏi nhà cũ bên đó.
Nghĩ đến việc khi họ đến nhà cũ nhà họ Mâu đón Mâu Nghiên ra ngoài, những vệ sĩ trong nhà cũ đó đã buông thả, Trữ Trình quyết định giúp bọn họ, liền đề cập chuyện này với cậu hai.
“Cậu hai, vệ sĩ trong nhà cũ đều bị đuổi ra ngoài rồi.”
“Muốn đến thu nhận, anh đi xử lý là được rồi.”
Mâu Nghiên cáu kỉnh bóp bóp sống mũi, bây giờ anh không có thời gian quan tâm đến những chuyện lộn xộn này, anh đang nóng lòng muốn nhờ bác sĩ đáng tin cậy giúp mình kiểm tra cơ thể.
Sau khi rời khỏi phòng thí nghiệm của Lâm Chí, anh luôn cảm thấy cơ thể đang hồi phục.
Nhưng trước đây anh quá tin tưởng Lâm Chí, để bây giờ xấu hổ phát hiện ra rằng không có bác sĩ nào khác có thể tin tưởng tuyệt đối bên mình, đành phải căn dặn Trữ Trình: “Trữ Trình, liên lạc với vài bác sĩ đáng tin cậy, rồi sắp xếp thêm vài bác sĩ khoa não.”
“Cậu hai, cậu…”
Trữ Trình đầy nghi hoặc, còn chưa kịp nói hết lời, ánh mắt lạnh lùng của Mâu Nghiên đã liếc tới: “Đây không phải là điều cậu nên hỏi.”
Mâu Nghiên không muốn bất kỳ người nào biết bệnh tình của anh, huống chi Trữ Trình còn có quan hệ tốt với Thương Mẫn.
Anh có thể thẳng thắn nói ra bệnh tình của mình cho ông cụ Mâu biết như vậy, là vì để ông già mau sớm ký tên vào văn bản chuyển nhượng tài sản, và đoán được chính xác là ông già sẽ không thể nào tiết lộ tin tức anh bị bệnh nặng ra ngoài.
“Vâng, tôi sẽ đi liên lạc bác sĩ ngay bây giờ.”
Bị ánh mắt của Mâu Nghiên cảnh cáo, Trữ Trình nhanh trí, cúi đầu hổ thẹn. Anh không nên mắc phải sai lầm cấp thấp như vậy.
“Sắp xếp công việc theo bảo mật ở mức cao nhất.”
“Rõ.”
Trữ Trình nói xong liền vội vàng rời khỏi căn hộ Mâu Nghiên đang ở tạm.
Hiệu suất làm việc của anh ta rất cao, chưa đến một tiếng đồng hồ đã sắp xếp xong ổn thỏa các bác sĩ mà Mâu Nghiên yêu cầu.
Mâu Nghiên đã kiểm tra lần đầu tiên, nhưng kết quả kiểm tra lại khiến anh vô cùng thất vọng.
Anh ngồi một mình trong xe, thuốc trên đầu ngón tay hết điếu này đến điếu khác, kết quả kiểm tra tuyệt vọng không ngừng lưu chuyển trong đầu anh.
“Cậu hai Mâu, máu bầm trong não cậu đã lan ra diện rộng và không có bất kỳ dấu hiệu cải thiện nào. Tôi đề nghị cậu nên phẫu thuật điều trị càng sớm càng tốt.”
“Trạng thái tỉnh táo của cậu có thể duy trì nhiều nhất trong hai tuần nữa. Cậu hai Mâu, mong cậu hãy mau sớm sắp xếp thời gian tiếp nhận phẫu thuật.”
Giọng nói của các bác sĩ tham gia chẩn đoán và điều trị cho Mâu Nghiên đến sau cùng gần như nghẹn lại. Dù chưa gặp qua, nhưng mỗi năm họ đều nhận được một khoản kinh phí nghiên cứu khoa học cố định, ngay từ đầu họ đã biết số tiền đó đến từ tài sản riêng của cậu hai Mâu. Họ vẫn luôn có chút tình cảm với cậu hai Mâu, người đã luôn ủng hộ họ.