“Thương Mẫn?” Đồng Tiên gọi cô một tiếng.
Thương Mẫn quay đầu lại nhìn thấy cô, ánh mắt sáng lên, cô bất chấp tất cả, trực tiếp đẩy Đồng Tiên vào trong, mình cũng bước vào phòng.
“Tôi có việc muốn tìm chị, trước mắt Bạch Chấp và Mạnh Kha đều đang bị thương, ngày mai là cuộc thi đấu thứ năm, chuyện người mẫu, chị nghĩ biện pháp giúp cho tôi đi…”
Thương Mẫn chỉ luôn nhớ đến cuộc thi, hoàn toàn không chú ý đến biểu cảm của Đồng Tiên, thẳng cho đến khi ở trên giường trong phòng lộ lên một cục, rốt cuộc cô mới dừng lại.
Cô nhìn sang Trữ Trình bối rối nhìn cô, trong mắt mang theo một tia hoảng sợ.
“Anh…” Ngón tay của Thương Mẫn chỉ vào anh ta rồi lại chỉ Đồng Tiên ở trước mặt: “Hai người…”
“Chúng tôi làm sao?” Đồng Tiên bắt được đầu ngón tay của cô, lách qua người cô rồi đẩy cô ra ngoài cửa.
“Tôi với Trữ Trình là vợ chồng, có chuyện gì cũng là bình thường.” Đồng Tiên chải lại mái tóc xù của mình, bình tĩnh dựa người ở cửa.
Rốt cuộc, Thương Mẫn cũng đã phản ứng lại.
Đúng nha, thiếu chút nữa là cô đã quên mất Đồng Tiên và Trữ Trình đã kết hôn rồi.
“Tôi…” Thương Mẫn lại quay người, đang muốn thuật lại lời lúc nãy một lần nữa, chỉ nhìn thấy Đồng Tiên đã kéo chốt cửa, chỉ lộ một cái đầu ở ngoài: “Bây giờ mọi người đã biết chuyện của cô với Mâu Nghiên rồi, cô muốn nói gì thì cứ trực tiếp nói với anh ta là được rồi, đừng có uốn éo như thế.”
“Này…” Thương Mẫn đang muốn lên tiếng, lại nghe thấy rầm một cái, cánh cửa cách cô chỉ có mấy cm, che mất tầm mắt của cô.
Được lắm, Thương Mẫn chậm rãi thu hồi ngón tay đang vươn ra, nắm lại thành nắm đấm.
Được lắm, cô nhịn, cái đồ trọng sắc khinh bạn.
Thương Mẫn đang muốn quay người, cánh cửa đột nhiên lại mở ra, trên mặt của Thương Mẫn là biểu cảm vui mừng: “Tôi biết mà, chị nhất định sẽ…”
“3 tiếng đồng hồ tiếp theo, cô đừng có làm phiền tôi, tìm Mâu Nghiên nhà cô mà chơi đi.” Đồng Tiên ra vẻ hung ác cảnh cáo cô, nói xong, lại rầm một tiếng đóng cửa lại.
Thương Mẫn trợn mắt cả nửa ngày nhìn cánh cửa đang đóng chặt.
“Ba tiếng hả… xía!” Thương Mẫn khoanh tay, bất lực, tức giận nói: “Làm cho chết luôn đi!”
Thương Mẫn nhỏ giọng, giận dỗi quay đầu lại, còn chưa đi được mấy bước thì đã nhìn thấy Mâu Khải đang ngồi trên xe lăn.
Hình như là anh ta đã đợi ở đây một hồi rồi, ánh mắt dịu dàng nhìn chằm chằm vào cô, giống như là biết cô sẽ bị từ chối.
“Chờ tôi hả?” Thương Mẫn dùng ngón tay chỉ chỉ vào mình.
Mâu Khải không trả lời, chỉ là cười cười, Tiêu Song nhẹ nhàng kéo xe lăn của anh ta lại rồi đẩy anh ta vào trong thang máy.
Mặc dù không nhận được đáp án chính xác, nhưng mà Thương Mẫn hiểu ý của Mâu Khải, cô đi theo, bước vào trong thang máy cùng với bọn họ.
Trong không gian không rộng rãi lắm, ai cũng không nói gì, Thương Mẫn nhìn cái bóng của mình trên vách tường trước mặt mà ngẩn người, không hiểu rõ thái độ của Mâu Khải.
“Ở bên phía Tô Huệ Phi đã sắp xếp xong hết chưa?” Cuối cùng, vẫn là Mâu Khải lên tiếng trước.
“Rồi.” Thương Mẫn ngoan ngoãn trả lời: “Bây giờ cậu ấy đang dưỡng bệnh trong bệnh viện, nếu như tôi không tham gia vào cuộc thi tinh anh thì đã không đợi đến lúc cuộc thi đấu kết thúc, đến lúc đó, trước tiên đưa bọn họ về nước cùng luôn.”
Mâu Khải nhẹ gật đầu, thang máy đến tầng lầu nhà ăn, Tiêu Song đẩy anh ta ra.