Anh sẽ tuyệt đối không cho phép.
Dường như Lâm Chi đang suy nghĩ rất nghiêm túc, cuối cùng anh ta lắc đầu, “Không được, hai người không giống nhau.”
Bây giờ Mâu Nghiên chính là một thi thể biết cử động trong mắt anh ta, tra tấn một người có thể tắt thở bất cứ lúc nào quá nhàm chán đối với anh ta.
Mà Thương Mẫn không giống vậy, bây giờ trong bụng cô có huyết mạch duy nhất của nhà họ Mâu, mặc dù anh ta biết tám chín phần mười đứa bé kia sẽ không qua khỏi, nhưng nghĩ đến cảnh người nhà họ Mâu vùng vẫy đáng thương ôm một chút hy vọng thoát chết, anh ta không thể không vui mừng và phấn khích.
“Để tôi thay cô ấy.”
Mâu Khải không có cảm giác tồn tại từ lâu đột nhiên mở miệng, nhưng Lâm Chí không có ý định phản ứng lại anh ta, anh ta đột nhiên mất hứng trò chuyện với người khác, xoay người đi đến trước bàn thí nghiệm bắt đầu bận rộn lần nữa.
Thương Mẫn nhìn vẻ mặt tập trung trên bàn thí nghiệm của Lâm Chí, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng, cô không ngờ chọc tức một bác sĩ hàng đầu thế giới sẽ đáng sợ như vậy, người ta chính là chúa tể trong phòng thí nghiệm của người ta, có thêm người đến thì cũng chỉ có thêm người kiệt sức ngã nhào xuống đất.
Trữ Trình bị bỏ rơi trong nhà xưởng lo lắng đứng trên bậc thang đợi mười phút mà vẫn không nghe thấy động tĩnh gì, anh ta biết Mâu Nghiên cũng bị mắc kẹt rồi.
“Trợ lý Trữ, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Những vệ sĩ đi theo Mâu Nghiên và vệ sĩ ở dinh thự lưng chừng núi chạy tới đều hoảng loạn, hai ông lớn đều bị kẹt ở bên trong, họ chưa từng thấy tình huống lớn như vậy trong nhiều năm qua, trong lúc nhất thời đám người có cảm giác như rắn mất đầu.
“Im lặng hết đi, chúng ta vào thôi.”
Sắc mặt Trữ Trình lạnh lẽo, anh ta rút súng đã giấu ở bên hông từ sớm ra.
Súng của họ chỉ được dùng vào lúc nguy nan nhất, mặc dù bây giờ không biết tình huống bên trong, nhưng Mâu Nghiên mà cũng bị kẹt rồi, Trữ Trình cảm thấy đây là thời điểm nguy nan nhất.
“Trợ lý Trữ, làm vậy có thể tạo ra tiếng động quá lớn không.” Vệ sĩ đã đi theo Mâu Nghiên lâu dài có chút do dự.
Mặc dù công xưởng bỏ hoang này xa xôi hẻo lánh, nhưng nếu động đến súng thì sẽ phiền phức, nếu bị phía trên điều tra, họ sẽ gặp phiền phức.
Mà bây giờ bên cạnh còn còn có một đám người ở dinh thự lưng chừng núi, không chừng cậu Khải sẽ dùng chuyện này đâm chọc cậu hai của họ.
“Việc liên quan đến mạng sống của cậu hai và cô Thương, chúng ta không được phép do dự, mang mấy an hem xông vào.”
Trữ Trình nói xong lẳng lặng nhìn nhóm vệ sĩ ở dinh thự lưng chừng núi, lạnh lùng nói, “Các người tự cứu cậu Khải đi.”
Hừ, dáng vẻ nhàn nhã của những người này có nghĩa định chờ bọn họ ra tay, đợi họ giải quyết xong mới đi vào sao?
Nghĩ hay thật.
“Khụ, hành động thôi.”
Đội trưởng đội vệ sĩ ở dinh thự lưng chừng núi bị vạch trần tâm tư thì khuôn mặt đen như mực đỏ lên, đúng là suy nghĩ vừa nãy của anh ta có hơi khốn nạn, nhưng anh ta không ngờ Trữ Trình lại ác độc phơi bày anh ta trước mặt mọi người như vậy.