Tiêu Song đẩy xe lăn của Mâu Khải đi vào, theo sau là hai bác sĩ giúp cô điều chỉnh cơ thể.
Nghe thấy lời trêu chọc dịu dàng của anh ta, tai Thương Mẫn ửng đỏ, cô gắp một lá rau nhét vào miệng, bắt đầu ăn nghiêm túc.
Sau khi ăn xong, lại kiểm tra định kỳ hàng ngày.
“Cô Thương, cơ thể của cô hồi phục rất tốt. Từ ngày mai, chế độ ăn uống của cô có thể điều chỉnh một chút tùy theo sở thích, cũng có thể ra ngoài đi dạo.”
Có thể yên tâm ăn thịt rồi!
Không cần phải ở trong phòng như ngồi tù!
Ánh mắt Thương Mẫn sáng rực lên khi nghe được tin vui này. Mấy ngày nay, cơ thể của cô điều chỉnh quả thực rất tốt, rất đáng là bác sĩ mà nhà họ Mâu mời tới, chỉ sau vài ngày da dẻ cô đã hồng hào lên trông thấy.
“Cám ơn nhiều, đã làm phiền mọi người rồi.”
“Cô Thương khách sáo rồi, là điều nên làm mà.” Bác sĩ nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi cung kính bước ra ngoài.
“Chúc mừng, cơ thể của em và đứa con trong bụng cuối cùng cũng đã ổn định. Có muốn báo cho Mâu Nghiên biết tin tốt này không.” Trên mặt Mâu Khải tràn đầy nụ cười dịu dàng, giọng nói vẫn hòa nhã như trước đây, bàn tay dưới tay áo hơi nắm chặt lại.
“Không cần đâu! Đối với anh ấy chưa chắc là tin tức tốt.”
Theo trực giác, Thương Mẫn không cho là sẽ có kết quả tốt gì khi Mâu Khải can dự vào giữa cô và Mâu Nghiên.
Cho dù muốn nói tình hình của đứa trẻ cho Mâu Nghiên biết, cũng chỉ có thể là chính miệng cô nói với anh.
“Em đừng buồn, Mâu Nghiên chỉ nhất thời đi vào chỗ bế tắc, một ngày nào đó cậu ta sẽ nghĩ thông suốt.”
Thương Mẫn cười khổ, chỉ mong vậy!
Cô biết Mâu Nghiên sợ hãi và từ chối việc mang thai và sinh con của phụ nữ, cô sẵn lòng chờ anh tiếp nhận chuyện này từng chút một và cũng sẵn lòng cùng anh vượt qua rào cản này trong lòng.
Thấy tâm trạng Thương Mẫn không vui, Mâu Khải cũng không nói gì thêm, ngay sau đó kêu Tiêu Song đẩy xe lăn rời đi.
Anh ta không vội, tương lai còn dài.
Chỉ cần Thương Mẫn vẫn luôn ở lại dinh thự lưng chừng núi, anh ta sẽ luôn có cơ hội đến gần cô và bảo vệ cô.
Nhìn thấy hai người rời đi, Bạch Chấp đột nhiên lên tiếng, trong giọng nói lạnh lùng có chút chán ghét: “Anh ta rất quan tâm cô.”
Mỗi ngày Mâu Khải đều sẽ cùng bác sĩ đến thăm cô, Thương Mẫn cũng cảm thấy sự quan tâm của anh ta có chút quá mức, nhưng vì đứa con, cô chỉ đành tạm thời ở lại dinh thự lưng chừng núi: “Chắc có thể là anh ấy muốn chăm sóc cháu trai của mình?!”
“Ha!”
Bạch Chấp cười khẩy, ba của đứa bé còn không thèm đếm xỉa đến, một người bác cả trên danh nghĩa thì có lòng tốt gì.
Sự ác cảm của anh ta đối với Mâu Khải càng ngày càng sâu, mỗi lần anh ấy xuất hiện trước mặt Thương Mẫn, sợi dây trong tâm trí anh ta lại thắt lại.