“Vi phạm quy tắc trang web?” Thương Mẫn khó hiểu: “cô ấy vẫn luôn viết tốt, làm sao có thể…”
Bạch Chấp lắc đầu.
“Anh có thể tìm ra công ty quản lý trang web không?” Thương Mẫn hỏi: “Tôi muốn xem tại sao họ lại rút sách của Tô Huệ Phi”.
Cô nói gì anh sẽ làm nấy. Bạch Chấp nhanh chóng tìm thấy thông tin đăng ký của trang web này. Trụ sở chính của công ty tại Thành phố Nam, một công ty truyền thông có tên là Duyệt Lãng.
Mâu Nghiên không có ở nhà. Tết Nguyên Đán, Thương Mẫn ngại làm phiền Trữ Trình và Lê Chuẩn, nghĩ đi nghĩ lại, cô đi đến ga ra, đứng trước chiếc xe đã nằm trong bụi một thời gian dài.
Đây là món quà đầu tiên Mâu Nghiên tặng cho cô. Cô luôn cảm thấy mình quá phô trương nếu lái nó ra ngoài, nhưng bây giờ, cô phải đi để giữ thể diện cho Tô Huệ Phi. Đương nhiên, muốn thế thì phải chơi trội một chút.
Xe đang phóng nhanh trên một con đường thưa thớt người qua lại, Bạch Chấp lái xe đi thẳng đến địa chỉ mình tìm được, dừng lại ở một khu công nghiệp.
Trong dịp Tết Nguyên đán, những người đi làm đã được nghỉ nhưng điều này không ảnh hưởng đến hiệu quả làm việc của những người còn lại.
Bạch Chấp tìm ra số điện thoại của người phụ trách. Trước khi đến anh ta đã chào hỏi qua với họ.
Trên danh nghĩa Đạt Phan, Thương Mẫn nói rằng cô muốn mua bản quyền điện ảnh và truyền hình của một cuốn tiểu thuyết trên trang web của họ. Đối phương vô cùng vui mừng, liền đưa người biên tập đến bàn bạc.
Họ đợi một lúc ở cổng khu công nghiệp, trong vòng mười phút, một người phụ nữ đeo kính vàng và một cô gái khác trẻ hơn một chút đi tới.
Nhìn thấy chiếc xe của Thương Mẫn, mắt người phụ nữ sáng lên, cô ta lập tức đi tới chào hỏi.
“Có phải cô Thương không?” Người phụ nữ cúi đầu hỏi.
Thương Mẫn ra khỏi xe, cô mang kính mát, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.
“Tôi là tổng biên tập của Duyệt Lãng, Triệu Tử Kỳ, cô Thương, rất vui được đón tiếp.” Triệu Tử Kỳ nói, nhìn Thương Mẫn cẩn thận: “Chúng ta vào công ty rồi nói chuyện.”
Thương Mẫn không nói gì, bốn người họ đi vào một công ty rồi ngồi xuống trong một phòng họp.
Triệu Tử Kỳ đặt nhiều tài liệu trước mặt Thương Mẫn, lần lượt giới thiệu với cô: “Đây là những cuốn sách bán chạy và hot của công ty chúng tôi. Cô xem xem, cô thích cuốn nào?”
Thương Mẫn liếc nhìn tên trên đó, nhưng không tìm thấy tên sách của Tô Huệ Phi, cô nhíu mày.
“Tôi nghe nói rằng có một tác giả tên là “Quả cam lớn” trên trang web của quý công ty. Lần trước tôi vô tình đọc được cuốn tiểu thuyết của cô ta. Nó khá nổi tiếng. Tại sao nó không có ở đây?”
Sắc mặt Triệu Tử Kỳ thay đổi khi nghe Thương Mẫn nói vậy, liếc nhìn người trợ lý bên cạnh.
“Chuyện này, cô Thương, sách của tác giả đó xảy ra chút vấn đề, vậy nên đã bị rút khỏi hệ thống.”
“Có vấn đề gì vậy?” Thương Mẫn hỏi.
Triệu Tử Kỳ cười một tiếng, đổi đề tài: “Cô Thương, công ty chúng tôi chuyên về tiểu thuyết mạng cũng không phải mới một năm hai năm, sách nổi tiếng có rất nhiều, ngài xem, chúng tôi có thể đảm bảo với ngài về tỉ suất lượt xem …”
“Tôi chính là vì chạy theo quyển sách kia mới tới đây.” Thương Mẫn cắt ngang lời nói của cô ta: “Nếu các cô đã ngừng phát hành rồi, chúng ta không có cái gì đáng nói nữa.”
Nói xong, Thương Mẫn muốn đứng dậy rời đi.
“Từ từ!” Triệu Tử Kỳ thấy cô muốn đi, vội vàng ngăn cản cô.