Mục lục
Truyện Ôm Đùi Boss Ác Ôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 165





Là người thì sẽ có nhược điểm, Thương Mẫn đã điều tra Mâu Chí Tình một phen, nhược điểm lớn nhất của ông ta chính là yêu thích sĩ diện.





Cô làm tất cả những chuyện này cũng chỉ là thuận nước đẩy thuyền, mượn gió tạo thế, cũng không làm ngược ý ông ta, chỉ cần không làm tổn thương mặt mũi của ông ta, vậy thì Mâu Chí Tình cũng sẽ không ra tay vô tình với cô.





“Thủ đoạn chiêu trò của cô thông minh lắm.” Mâu Chí Tình nhấp một ngụm nước trà.





Thương Mẫn cúi đầu xuống, vẫn khiêm tốn như cũ: “Không dám lỗ mãng trước mặt chủ tịch.”





“Anh Chí Tình, vết thương của Mạc Hậu…” Mạc Nguyên Bình nhắc nhở ông ta.





“Rốt cuộc là cô Mạc đã nói là tôi làm cô ta bị thương, không biết là có thể để cho tôi nhìn vết thương được không?” Thương Mẫn nói trước.





“Cô cũng xứng nữa à?” Mạc Hậu gắt cô một tiếng: “Ai biết cô lại rắp tâm muốn làm gì?”





“Tôi không thừa nhận mình đã làm cô bị thương, mà cô Mạc không phải nói tôi đã làm đó à? Nếu như chúng ta ai cũng không cho là mình đã làm, thế thì biện pháp tốt nhất chính là kiểm tra vết thương.” Thương Mẫn trả lời cô ta: “Vụ án liên quan đến mạng người cũng sẽ có pháp y mổ tử thi, không phải là cô cứ thuận miệng nói một câu liền định tội tôi, chẳng phải là tôi rất quan ức hả?”





“Cô…” Mạc Hậu chột dạ: “Cô đừng có gây chuyện thị phi nữa.”





“Chủ tịch, ngài cảm thấy như thế nào?” Thương Mẫn nhìn về phía Mâu Chí Tình.





Ánh mắt của Mâu Chí Tình rơi ở trên cổ của Mạc Hậu, nhẹ nhàng chuyển đi.





“Hừ.” Ông ta hừ lạnh một tiếng: “Mạc Hậu là thiên kim, thân phận cao quý, là loại người thấp hèn như cô nói muốn kiểm tra là có thể kiểm tra được à?”





Khóe miệng của Thương Mẫn mang theo nụ cười lạnh, nhưng không biểu hiện ra bên ngoài: “Vậy nếu đã như thế, tôi cũng không thể nói gì hơn, tôi sai thì tôi nhận, tôi cưỡng ép cô Mạc là tôi không đúng, còn cái chuyện làm cô ta bị thương thì tôi sẽ không nhận.”





“Trong hậu trường có video giám sát, cô Mạc làm chuyện gì ở đó chắc hẳn đã có video ghi chép lại, tôi nghĩ nếu như cô Mạc thật sự có bản lĩnh, camera nơi đó chắc là cũng sẽ không bị hư trùng hợp như vậy đó chứ có đúng không?”





Thương Mẫn cố ý chất vấn cô ta.





“Cô…” Mạc Hậu đuối lý, đúng là cô ta muốn nói camera ở đó bị hư rồi.





“À, cho dù có bị hư rồi cũng không sao hết, tôi có quen biết với một lập trình viên rất giỏi, có thể sửa camera không tệ, không bằng chúng ta đi xem thử đi?”





“Cô ngậm miệng lại!” Mạc Hậu đứng dậy: “Thương Mẫn, bình thường cô dựa vào Mâu Nghiên phách lối thì cũng thôi đi, ngày hôm nay ở ngay trước mặt của bác Mâu rốt cuộc là cô có đặt bác Mâu vào trong mắt không hả?”





“Đủ rồi!” Mâu Chí Tình quát lớn một tiếng.





Mạc Hậu giật nảy cả mình, cô ta quay đầu lại đối diện với ánh mắt cảnh cáo của Mạc Nguyên Bình.





Rõ ràng là Thương Mẫn đã chiếm thế thượng phong, cứ tiếp tục dây dưa chỉ sợ là sẽ càng khó xử lý cục diện.





“Mạc Hậu, lưng của ba con không tốt cho lắm, ngồi ở đây cũng đã lâu rồi, con dìu ông ấy xuống nghỉ ngơi đi.” Mặc dù Mâu Chí Tình đang nói chuyện với Mạc Hậu, nhưng ánh mắt hung ác nham hiểm lại nhìn chằm chằm vào Thương Mẫn.





“Bác Mâu.” Mạc Hậu không cam lòng.





“Mạc Hậu.” Mạc Nguyên Bình gọi cô ta một tiếng.





Trong lòng của Mạc Hậu khó chịu nhưng mà cũng không dám làm trái lại ý tứ của Mâu Chí Tình, cũng chỉ có thể đỡ Mạc Nguyên Bình rời khỏi phòng trà.





Trong phòng trà lập tức trở nên yên tĩnh, Mâu Chí Tình trêu đùa một chú rùa nhỏ trong bể nước ở trên bàn, mặc dù không nói chuyện nhưng lại làm cho Thương Mẫn cảm nhận được sự lạnh lẽo trên người của ông ta một cách rõ ràng.





“Ngồi đi.” Mâu Chí Tình nhẹ giọng.





Thương Mẫn không động đậy.





“Người đã đi hết rồi, còn giả vờ cái gì nữa?” Mâu Chí Tình quét mắt nhìn cô một cái.





Thương Mẫn cười một tiếng, không khách khí kéo cái ghế đối diện Mâu Chí Tình ra rồi ngồi xuống, rót cho mình một ly nước trà. Không thể không nói, hồi lúc nãy nói nhiều như vậy quả thật là miệng đắng lưỡi khô.





“Tại sao cô lại không nói chuyện tôi mời cô đến đây cho Mâu Nghiên nghe?” Mâu Chí Tình nắm một nắm đồ ăn ném vào trong bể nước.





“Nói rồi, bây giờ không phải toàn bộ Đạt Phan đã biết hết rồi hả?” Thương Mẫn xem thường.





“Ý của tôi là cố ý nói cho Mâu Nghiên biết.” Mâu Chí Tình híp mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK