“Cảm ơn anh.” Vương Thanh Hòa cũng không quá khách sáo, đối mặt với Tiểu Trương, anh cũng không cần khách sáo làm gì.
Tiểu Trương nhìn ân nhân cứu mạng của mình trong lòng cũng có chút chờ mong. Anh ấy đã sớm phát hiện ra anh Vương không phải là người bình thường rồi, sớm muộn gì cũng sẽ sống sung sướng mà thôi, nói không chừng sau này anh ấy còn cần anh Vương giúp đỡ nữa đó.
“Anh Vương, tôi còn có chút chuyện, phải đi trước đây, anh cứ yên tâm, cứ giao việc này cho tôi.”
Tiểu Trương thấy con đường đằng trước có người quen của mình, nhanh chóng nói vài câu với Vương Thanh Hòa rồi định rời đi.
Anh Vương không thích người phiền phức, đám người trong chợ đen của bọn họ đều có một đống phiền phức trên người.
Nếu không thì lúc trước anh ấy cũng không cần anh Vương cứu mạng rồi, anh ấy không thể mang đến phiền phức cho anh được.
Vương Thanh Hòa giải quyết xong chuyện này rồi, chuẩn bị đi vào trong núi.
Lúc đi ngang qua cung tiêu xã, anh dừng chân lại, không chút nghĩ ngợi đi vào ngay.
Đại đội thôn Hạ Hà, đại đội trưởng nhìn xem số lượng lương thực các gia đình có thể chia trong năm nay, trong lòng cũng vui vẻ theo. Đại đội của bọn họ đúng là một nơi quá tốt đẹp, không chỉ được mùa mà trong thôn còn không có bao nhiêu người làm biếng.
Chỉ cần không có ai chịu đói, trong lòng ông ấy cũng yên tâm rồi.
“Chờ chúng ta chia lương thực xong, lập tức tổ chức người trong đội đi vớt cá, tôi đã báo trước với bên cung tiêu xã rồi. Bí thư công xã giới thiệu, cá trong thôn chúng ta sẽ bán cho cung tiêu xã, lại nhập những hàng hóa lỗi tồn kho trong năm nay của bọn họ về. Nhà ai thiếu cái gì, chúng ta phải đăng ký cho kỹ. Sau đó lại cố gắng đi đổi, đến lúc đó lại chia cho người dân trong thôn.”
Đại đội trưởng cũng nói lại chuyện này một lần cho mọi người trong văn phòng hiệp hội phụ nữ, càng nói ông ấy lại càng cảm thấy cuộc sống này có hi vọng.
“Miêu Miêu, Tiểu Bạch, đến lúc đó hai cháu cũng nhớ tính toán số lượng cá giúp chú, đến lúc đi cung tiêu xã, hai cháu cũng đi chung với kế toán lão Uông luôn. Chú sẽ cộng công điểm cho hai cháu!”
Đại đội trưởng đã có thể nói ra những lời này một cách hùng hồn rồi.
Bạch Tú Tú và Miêu Miêu đồng ý ngay, đây chính là chuyện tốt mà.
Trần Kim Hoa thấy chồng mình vui vẻ như thế, trong lòng cũng vui lây.
Năm nay nhà bọn họ có thể ăn tết sung túc rồi, không cần giống như mấy năm trước. Mấy năm trước, vừa đến mùa thu là chồng bà ấy đã bắt đầu rầu rĩ thở dài, cứ như là sắp sống không nỗi nữa.
Mỗi năm đến lúc ăn tết thì lại càng sầu hơn. Lương thực trong nhà bị ông ấy chia cho mấy gia đình không có cơm ăn, năm nào ăn tết trong nhà cũng phải tiết kiệm.
Chưa bao giờ được ăn no căng!
Muốn ăn đủ no cũng đã đủ khó khăn rồi.
Mấy năm nay mùa màng tốt hơn một chút, cuối cùng cũng khá khẩm hơn.
Vài ngày nay lại càng tốt hơn, người nhà họ Vương cũng không kiếm chuyện gây rối gì nữa.
Trần Kim Hoa đang suy nghĩ chuyện này, đột nhiên có người từ bên ngoài xông đến.
“Có chuyện rồi, có chuyện lớn rồi.”
Vừa nghe nói đến có chuyện, tim đại đội trưởng lại đập thình thịch.
“Lại sao nữa? Chắc không đến mức lại có lợn rừng nữa đâu hả?” Mấy ngày nay đại đội trưởng cũng sắp có bóng ma tâm lý luôn rồi.
“Làm gì có, vợ thằng năm nhà lão Vương đánh nhau với người ta rồi.” Người kia rất sốt ruột.
“Hả?” Đại đội trưởng lại nhức đầu.
Trần Kim Hoa cũng ngơ ngác, bà ấy mới vừa nói dứt câu luôn đó!
Trong lòng Bạch Tú Tú lại tràn ngập chờ mong, Chu Kiều Kiều đánh lộn với người ta? Chuyện này rất hiếm có đó nha.
“Có chuyện gì thế, cô ta đánh nhau với ai?” Đại đội trưởng thở dài.
“Đánh nhau với quả phụ Hạ của thôn Thượng Hà. Ai mà không biết quả phụ Hạ là người khó chơi chứ? Hôm nay không biết sao bọn họ lại gặp được nhau trong núi, vợ thằng năm của nhà lão Vương cứ như nổi điên, cứ nằng nặc nói quả phụ Hạ hái mấy cẩu kỷ của cô ta. Đều là đồ mọc trong núi mà, cô ta nói thế chẳng phải là bị điên sao? Quả phụ Hạ trực tiếp buông sọt xuống nhào lên đánh nhau. Đội trưởng, ông mau chạy đi xem đi.”
Người tới báo tin, là kẻ lười biếng nổi tiếng nhất trong thôn Từ Nhị Cẩu, bình thường thấy việc là đi trốn, hôm nay bị mẹ anh ta đuổi nên lên trên núi đi dạo.
Ai biết lần đi dạo này lại thành trò vui?
Tâm trạng tốt đẹp của đại đội trưởng thoáng cái đã mất đi một nửa, lại thở dài: "Được rồi, tôi tới ngay đây. Từ Nhị Cẩu cậu cũng mau đi làm những thứ cần làm đi, bớt tham gia trò vui làm việc nhiều thêm vào, cũng đừng ầm ĩ gây phiền phức cho mẹ cậu nữa, ngày nào cũng cãi nhau với anh trai chị dâu cậu.
Năm nay tôi đã hoà giải cho nhà các cậu vài chục lần rồi."
Từ Nhị Cẩu hậm hực đáp lại hai câu, nhưng cũng không dám sẵng giọng với đại đội trưởng.
Hai năm trước nhà anh ta thiếu chút thì c.h.ế.t đói, là đại đội trưởng đưa cho nhà bọn họ 5 cân lương thực, lúc đó mới sống qua được.
Bởi vì có chuyện này, đại đội trưởng có nói khó nghe hơn anh ta cũng không thể nói gì, huống chi người ta còn là vì tốt cho anh ta.
"Tôi lên trên núi nhìn xem." Đại đội trưởng đội mũ, giọng điệu cũng có chút nặng nề.
Trần Kim Hoa cũng không rớt lại phía sau: "Tốt xấu gì tôi cũng ở trong hiệp hội phụ nữ, chuyện này tôi cũng phải đi theo. Miêu Miêu và Tiểu Tuệ đừng đi nữa, hai người các cô sáng sớm vừa đi hoà giải, bây giờ còn chưa được nghỉ ngơi. Tôi và Tú Tú đi, Tú Tú, hay là cháu dẫn theo cả hai đứa nhỏ này?
Thím thấy hai đứa nhỏ này vẫn luôn rất ngoan, cũng không gây phiền phức cho cháu."
Bạch Tú Tú cũng có ý này, vẫn là dẫn theo Minh Minh và Nguyệt Nguyệt bên cạnh là tốt nhất.
"Thím Kim Hoa, vậy bây giờ chúng ta đi thôi?"
Bạch Tú Tú đội mũ cho hai đứa nhỏ, bế hai đứa bé đi theo ra ngoài.
Đi lên núi gấp gáp, Minh Minh và Nguyệt Nguyệt tự mình đi, cũng không theo kịp.
Trần Kim Hoa thấy vậy, nhanh chóng đỡ lấy một đứa: "Với thân thể này của cháu bế hai đứa nhỏ quá phí sức, thím bế một đứa cho."
Bạch Tú Tú cũng không từ chối, dù sao trong mắt thím Kim Hoa này, cô vẫn còn là thiết lập cá nhân yếu đuối.
Về sau đợi cô rời khỏi cái thôn này, nhất định sẽ đền bù cho thím ấy.
"Cảm ơn thím." Sau khi Bạch Tú Tú nói lời cảm ơn, thì đi theo lên trên núi.
Đối với chuyện Chu Kiều Kiều gây gổ với người khác, trong lòng cô thật sự rất tò mò.
Chu Kiều Kiều đời trước không phải người như vậy, cãi nhau gì đó, đối với Chu Kiều Kiều vận may ngút trời, tuyệt đối không có khả năng.
Bọn họ đi lên trên núi cũng không phải quá xa, chỉ là nơi này hơi lệch đường, cũng không dễ đi lại, bình thường mọi người cũng không đi về phía này.
Quanh co khúc khuỷu, vòng qua mấy khúc ngoặt lớn, lúc này mới đến nơi bọn họ cãi nhau.
Lúc này bởi vì Chu Kiều Kiều và quả phụ Hạ của thôn Thượng Hà đang cãi nhau nên đã kéo không ít người tới.
Người của thôn Thượng Hà, còn có người của thôn ở đây.
Lúc bọn họ tới, quả phụ Hạ đang ngồi dưới đất mắng chửi người, cánh tay và mặt đều sưng phù, dưới mặt đất còn có một con rắn độc đã chết, nhìn phải dài hơn một mét, hoa văn nhìn có hơi doạ người.
Chu Kiều Kiều đang ngồi khóc ở bên một gốc cây, Triệu Thúy Hoa ở một bên xem náo nhiệt trợn mắt há mồm.
Những người khác cũng đang chỉ trỏ không biết đang nói gì.
Cẩu kỷ rơi vung vãi trên mặt đất đều đã bị giẫm vỡ nát.
Đại đội trưởng vừa nhìn thấy khung cảnh này, đầu cũng đau nhức.
"Mọi người đang làm gì vậy? Còn không mau đỡ người dậy?" Đại đội trưởng nhìn thấy quả phụ Hạ ngồi dưới đất, bà cụ đã lớn tuổi như thế này, cũng không có ai quan tâm đến bà ấy.
Nhất thời lập tức chất vấn những người xung quanh.
Những người này xem náo nhiệt đến ngốc rồi à? Tốt xấu gì cũng đến chăm sóc với bà cụ một chút chứ. Vợ của thằng năm nhà họ Vương cũng vậy, sao lại bị người ta đánh thành như này?
Đánh nhau mà tay đã sưng lên, quần áo cũng giãn ra?
"Đội trưởng tuyệt đối đừng động vào bà ấy, hiện tại chúng ta không biết xử lý thế nào, hai anh em nhà họ Dương đều đi tìm người mượn tấm ván rồi."
Trong đám người đang xem trò vui có người nhanh chóng ngăn cản ông ấy.