Vừa xuống tàu, Hạ Chí Phi vội vàng đi làm việc.
Tề Nghênh Nghênh sa sút tinh thần quay về nhà.
Vừa vào cửa, đã thấy con gái ngồi trên ghế sofa khóc.
Thấy bà ta trở về, Hạ Vi kích động cầm lấy ấm trà ở bên cạnh đập tới: "Cút đi! Con không muốn nhìn thấy mẹ! Đều tại mẹ làm hại, nếu như không phải tại mẹ, con và Kỷ Phong cũng không chia tay. Con hận mẹ, con hận mọi người."
Tề Nghênh Nghênh vừa vào nhà, đã bị Hạ Vi đập ngay giữa mặt.
Đầu nhất thời đỏ một mảng.
Bà ta đau nhíu chặt mày, vốn dĩ đang nhịn một bụng tức, bây giờ trực tiếp bùng nổ: "Con còn dám nhắc đến cái thằng ngang ngược đó? Mẹ cho con biết, hoặc là con đừng làm con gái mẹ nữa, hoặc là con đoạn tuyệt với cậu ta cho mẹ! Con và cậu ta chia tay? Chia tay là tốt, nếu như cậu ta không chia tay, mẹ còn phải đến tìm nhà bọn họ để làm ầm ĩ lên nữa đó! Con không nhìn bản thân mình bây giờ xem, vì một người con trai, con đã biến thành dạng gì rồi? Ngay cả mẹ con cũng dám đánh, con còn có cái gì không dám làm? Con có biết cả ngày nay mẹ vì các con mà bôn ba khắp nơi, cuộc sống của mẹ vất vả biết bao nhiêu không?"
Tề Nghênh Nghênh càng nói càng kích động, nếu như không phải là vì mấy đứa nhỏ, bà ta có đến mức bị con trai cả nói như vậy sao?
Thậm chí ngay cả lão Hạ cũng không tin tưởng bà ta.
Bà ta đã tạo ra tội nghiệt gì chứ?
Hạ Vi không lên tiếng, ấm trà thật sự đập vào mẹ, cô ta có hơi chột dạ.
Nhưng cũng không muốn xin lỗi.
Vừa nghĩ tới lúc Kỷ Phong nói chia tay, dáng vẻ lạnh lùng, cả người cô ta đều thấy khó chịu.
Rõ ràng không phải lỗi của cô ta.
Hạ Vi cúi đầu rơi lệ, Tề Nghênh Nghênh thấy con gái không lên tiếng, cũng đặt đồ xuống, trầm mặt: "Con không cần khóc cho mẹ xem, mẹ nói cho con biết, chẳng bao lâu nữa, cha con sẽ đón anh cả con về. Ông ấy sẽ tìm việc cho anh cả và chị dâu con, còn muốn mua nhà cho bọn họ. Đến lúc đó có chỗ cho con khóc không?"
"Dựa vào cái gì chứ?"
Hạ Vi không thể tin được, cô ta mới là con gái của cha mẹ, dựa vào cái gì lại mua nhà cho một người chuẩn bị đưa về?
Hơn nữa, ai biết người này rốt cuộc có phải con trai của cha mẹ hay không?
"Dựa vào cái gì à?" Tề Nghênh Nghênh cười lạnh.
"Dựa vào các con đứa nào đứa nấy đều bất tài vô dụng, không chịu tranh giành, không có chí tiến thủ. Mẹ cũng chẳng sợ nói cho con biết, mẹ cũng đã tranh thủ cho các con rồi, vốn dĩ mẹ định đưa việc cho con và Hạ Thành. Nhưng đáng tiếc, người anh trai cả kia của con thông minh hơn. Nó đã nói, trước khi nhận được lệnh thuyên chuyển công tác, nó tuyệt đối sẽ không tới. Đến lúc đó, chỉ có thể đánh chủ ý lên người chị dâu con mà thôi. Hạ Vi, vì chuyện của con, mẹ đã đủ mệt mỏi rồi. Nếu như con lại còn vì thằng con trai kia mà kiếm chuyện với mẹ, mẹ sẽ mặc kệ con. Đến lúc đó mẹ cho con khóc."
Tề Nghênh Nghênh không nhịn được nói ra tính toán của mình với cô ta.
Đối với đứa con gái này, bà ta coi như đã móc hết tim gan ra rồi.
Hạ Vi mặc dù là vì Kỷ Phong, gần đây cứ hay gây chuyện, nhưng cô ta vẫn còn một chút lý trí. Nghe thấy mẹ nói như vậy, cũng biết mẹ thật sự tức giận.
Hơn nữa....
Cô ta vô cùng rõ ràng, nếu như lần này không có việc làm, thì cô ta sẽ gặp phải chuyện gì.
Cô ta đã được chứng kiến bài thi ở nhà máy, nhiều người như vậy, chỉ có vài người trúng tuyển.
Đến lúc đó nếu như thất bại, còn bị người ở trong đại viện chê cười.
Hơn nữa, cô ta là con gái của cha, dựa vào cái gì phải vào nhà máy làm việc?
Cho dù cô ta không giống như Hạ Thiên, chí ít cũng không thể kém hơn so với Hạ Tuệ Tuệ.
Ngay cả Hạ Tuệ Tuệ bây giờ cũng có thể bưng trà rót nước trong đơn vị của mẹ, cô ta làm sao lại không được chứ?
Hạ Vi nghĩ đến những điều này, cũng không lộn xộn nữa: "Mẹ, con và Kỷ Phong... Sau này rồi nói. Bây giờ quan trọng là công việc, cho dù người anh cả kia là con trai của cha mẹ. Nhưng vợ anh ta dựa vào cái gì cũng phải để cho hai người quan tâm? Con là con gái, chẳng lẽ còn không thân thiết bằng một người ngoài?"
"Lời này con nói với mẹ cũng không có ích gì, con có năng lực thì nói với cha con ấy. Hoặc là con thể hiện ra chút bản lĩnh gì đó, đừng suốt ngày điên điên khùng khùng. Con ngoan ngoãn mấy ngày, đến lúc đó đợi mọi chuyện ổn thoả, mẹ sắp xếp công việc cho con. Nếu con không nghe lời, con chiếm công việc của chị dâu con, trở về cha con sẽ đuổi con ra khỏi nhà. Gần đây con nghe lời một chút, đến lúc đó chuyện này tùy tiện lấp l.i.ế.m vài câu, xin lỗi một chút là xong."
Tề Nghênh Nghênh tính toán rất tốt.
Hạ Vi nghe vậy gật đầu.
Cô ta thay đổi chóng mặt, lo lắng nhìn lên trán mẹ mình: "Mẹ, đầu mẹ không sao chứ? Vừa rồi... vừa rồi con chỉ là quá đau lòng. Con thật vất vả mới khiến cho Kỷ Phong ở bên con… Mẹ không biết chứ, bây giờ anh ấy quan tâm Hạ Tuệ Tuệ rồi. Mẹ nói xem, cho dù anh ấy không tốt, nhưng không phải điều kiện gia đình tốt hơn so với những người khác à? Hơn nữa con còn thích anh ấy. Một người như vậy, nếu như bị Hạ Tuệ Tuệ cướp đi..."
Hạ Vi vô cùng đau lòng.
Tề Nghênh Nghênh cũng nghe rõ một chút: "Con nói Kỷ Phong kia có quan hệ với con gái nhà chú ba con à?"
"Cô ta luôn thể hiện mình dịu dàng hào phóng trước mặt Kỷ Phong, cho nên Kỷ Phong đối xử với cô ta không tệ. Mẹ, con cũng không thể bại dưới tay cô ta." Hạ Vi không cam tâm.
Đây là người mà cô ta vừa ý, là người cô ta thích nhất.
Tề Nghênh Nghênh cũng không nghĩ nhiều, chỉ là vừa nghĩ tới cả nhà Hạ Hữu Đức thật đúng là chán ghét, cái gì cũng cướp đoạt.
Bây giờ ngay cả người mà Hạ Vi thích cũng muốn cướp.
Cho dù bà ta không vừa mắt Kỷ Phong, nhưng cũng không phải là Hạ Tuệ Tuệ có thể xứng với.
Bên này hai mẹ con thân mật trò chuyện.
Đổi lại một bên khác, nhà lão Vương còn đang ở nhà nghỉ.
Lúc này, cả nhà cũng không còn khí thế như trước.
Tất cả mọi người đều rất lo nghĩ.
Nhất là Vương lão tam và Vương lão tứ.
Hai người bọn họ một ngày hỏi mười lần, lúc nào có thể khẳng định chuyện công việc.
Vương Thủ Thành bị hỏi đến bực mình.
Ông ta cũng không quá vững tin, nếu như đối phương đột nhiên thay đổi chủ ý thì phải làm sao?
Còn có... Thằng cả đã biết chân tướng rồi, sau này cả nhà bọn họ cũng không thể về trong thôn được nữa.
Vương Thủ Thành càng nghĩ càng cảm thấy bực mình.
"Cha, cha nói xem bọn họ sẽ không thực sự hối hận chứ? Sớm biết vậy chúng ta đòi ba suất làm việc là được rồi, không, hai suất cũng được." Vương lão tam cau mày, vừa nghĩ tới vợ đang ở nhà chờ anh ta về, anh ta càng sốt ruột hơn.
Vương lão tứ ở bên cạnh cũng có suy nghĩ giống như anh trai.
"Đúng vậy đó cha, cha nói xem đã hai ngày rồi, sao bọn họ chậm như vậy chứ? Công việc ở trong huyện của chúng ta, còn không phải là chuyện bọn họ nói chuyện là được à? Cha, mỗi ngày chúng ta ở nhà nghỉ, tiêu tiền con cũng phát sợ rồi.
Bao nhiêu tiền rồi chứ."
Vương lão tứ ngẫm lại cũng đau lòng.
Vương Thủ Thành nghe hai thằng con trai bất tài nói, lườm chúng nó một cái: "Hai đứa chúng mày không có chuyện gì thì cút đi ngủ cho tao, đừng ở chỗ tao làm phiền nữa."
"Cha, chuyện lớn như vậy, sao con có thể ngủ được?" Vương lão tam bất đắc dĩ hỏi lại ông ta.
"Vậy mày đi gọi vợ chồng thằng năm, còn có anh hai mày tới đây cho tao, tao có chuyện muốn nói." Vương Thủ Thành cảm thấy bất an, chủ yếu là cả nhà không tiện ở lại trong thôn, vào trong huyện ở thì phải có tiền mua nhà.
Căn nhà của hai vợ chồng thằng năm cũng không đủ lớn.
Nhưng mua nhà thì rất cần tiền, tiền trong nhà, sau khi bị người ta lừa mất, ông ta đã không còn dư dả nữa.
Thâm hụt số tiền lớn như vậy, người trong nhà còn chưa biết nữa.
Chuyện này...