Anh đi cho có tụ mà thôi.
Mấy đứa con nhà thằng cả cộng lại cũng không giỏi bằng một mình Tiểu Thiên.
Cách khuyên nhủ đầy bất công của Hạ Toàn, lúc trước Hạ Chí Phi cũng đều nghe theo. Nhưng mà lúc trước ông ta cảm thấy nói thế là có lý, mấy đứa nhỏ trong nhà không nên thân, con của em trai lại giỏi, ông ta giúp đỡ cháu trai một chút cũng là bình thường. Dù sao thì một cây chẳng chống vững nhà, Hạ Thiên phát triển tốt rồi, không lẽ còn có thể bỏ mặc mấy đứa nhỏ khác trong nhà sao?
Ông ta và Nghênh Nghênh không thể đi cùng con cái cả đời được, cũng nên tính toán vì con cái.
Nhưng mà... Ngày hôm nay nghe được lời này, ông ta lại cảm thấy nó cực kỳ chói tai.
Thằng cả thông minh hơn Hạ Thiên không biết bao nhiêu lần, nếu không phải tại Hạ Hữu Đức thì hiện tại Vương Thanh Hòa chắc chắn còn sẽ giỏi hơn bây giờ rất nhiều lần.
Bây giờ cha đứng đây còn bảo ông ta phải đối xử tốt với con của Hạ Hữu Đức nữa?
Vậy con của ông ta thì sao? Coi như số ông ta xui à?
Hạ Toàn bla bla nói một đống, nói đến miệng khô lưỡi khô mới chịu dừng lại.
"Chí Phi à, cha nói với con mấy lời này cũng không phải vì bất công em trai con, cha chỉ là muốn tốt cho con thôi, cũng là vì muốn tốt cho mấy đứa cháu vô dụng trong nhà, con suy nghĩ lại xem..."
"Cha, cha vừa đi ra đã nói một lèo như thế, tại sao cha không hỏi thử xem kết quả con của con đi bái sư như thế nào? Sao cha không quan tâm thằng bé? Nó cũng là cháu nội của cha mà." Hạ Chí Phi lạnh lùng hỏi ngược lại ông ta.
"Có gì hay mà hỏi chứ? Không phải cha cố ý hạ thấp nó, nhưng mà từ nhỏ nó đã chẳng được tiếp thu nền giáo dục tốt đẹp gì, cho dù có giỏi thì có thể thể giỏi đến mức nào chứ? Không lẽ còn có thể tạo ra kỳ tích à? Nếu như nó thật sự tài giỏi như thế, sao nhà họ Vương có thể không bồi dưỡng nó được chứ. Nếu như bồi dưỡng đào tạo nó thật tốt, chẳng phải sau này nhà họ Vương sẽ càng kiếm được lợi ích nhiều hơn sao? Chỉ cần suy nghĩ một chút là biết ngay, con lại cứ thích làm điều thừa dẫn nó đi, làm nó buồn mà con cũng mất mặt. Cha không hỏi đến là vì không muốn làm con mất mặt."
Hạ Toàn vô cùng tự tin nói, đây cũng không phải là ông ta tự tin mù quáng, chủ yếu là nếu như thành công thì thằng cả nên vô cùng vui vẻ mới đúng.
Sao lại có thể lộ ra vẻ mặt hận đời bực bội nói Hạ Thiên không tốt được.
Rõ là thất bại, nhắc đến Hạ Thiên, lại ghen tị với Hạ Hữu Đức.
"Con trai của con đã được ông cụ Chu Giải Thư nhận làm học trò rồi." Hạ Chí Phi không muốn nghe tiếp nữa, ở trong lòng cha, chỉ có con trai của đứa con út mà ông ta yêu thương sinh ra mới là tài giỏi và có tương lai.
Những người khác sao mà làm được chứ?
Hơn nữa... Ông ta cũng thông qua những lời nói này để nghĩ đến một việc.
Nhà họ Vương kia, bọn họ không thể nào không biết Vương Thanh Hòa rất thông minh. Bọn họ rõ ràng là biết, lại còn bắt Vương Thanh Hòa phải làm việc cho nhà bọn họ.
Bọn họ là muốn coi Vương Thanh Hòa như sức lao động, muốn áp bức anh, mãi đến khi anh c.h.ế.t mới thôi.
Ngay lúc này, ông ta lập tức cảm thấy Hạ Hữu Đức và người nhà họ Vương càng thêm ghê tởm hơn nữa.
"Cái gì?"
Hạ Toàn không dám tin vào những gì ông ta nghe được.
Sao lại thế được chứ?
"Chí Phi, con đùa cái gì thế?"
Giọng điệu của Hạ Toàn trở nên sốt ruột.
Tề Nghênh Nghênh ở bên cạnh nghe được lời này lập tức mừng như điên, quả nhiên, bà ta đoán không sai mà!
"Con không nói đùa, con trai của con đi theo thầy lang chân đất ở trong thôn bọn họ học tập không được bao lâu thật, nhưng thằng bé đã đọc qua rất nhiều sách. Ông cụ hỏi cái gì, thằng bé đều có thể trả lời được. Nó là thiên tài, ông cụ vô cùng vui vẻ nhận con trai của con làm học trò. Cha, không phải lúc trước cha đã nói Hạ Thiên chính là con cháu giỏi giang duy nhất trong nhà, cho nên mới bảo con đối xử tốt với nó sao? Bây giờ con trai của con cũng giỏi rồi, có phải con cũng nên đối xử tốt với con của con trước không?"
Hạ Chí Phi hi vọng ông ta có thể làm việc công bằng.
Hạ Toàn cảm thấy ông ta giống như đang nằm mơ, sau đó lại cảm thấy không công bằng.
Tại sao con của Hạ Chí Phi đã ở dưới nông thôn nhiều năm như thế rồi mà còn có thể thông minh đến vậy? Còn con của Hạ Hữu Đức cố gắng nhiều năm như thế, lại không bằng người ta phấn đấu vài tháng à?
Vậy thì Hữu Đức và cả Tiểu Thiên đều quá thảm rồi.
Giọng nói của Hạ Toàn cũng dần phát run, là bởi vì quá tức giận.
"Con trai cả của con giỏi rồi, không lẽ con không nên chăm sóc cho mấy đứa con cháu khác sao? Một mình nó giỏi thì có công bằng với mấy đứa khác không?" Hạ Toàn gần như là che lại lương tâm, hoàn toàn bị lửa giận khống chế cảm xúc.
Câu nói ngang ngược vô lý này làm Hạ Minh đang hóng chuyện ở bên cạnh cũng sợ ngây người: "Ông nội, ông nghe thử xem lúc nãy ông nói cái gì thế? Đó là tiếng người à?"
"Mày thì hiểu cái gì? Là cha mày có lỗi với chú ba mày, nếu Tiểu Thiên lại không phát triển tốt, đời này nhà chú ba mày cũng sẽ không bằng nhà mày. Tao giúp chú ba mày và Hạ Thiên là vì hi vọng cả hai bên gia đình đều có thể sống tốt. Nếu không chờ tao c.h.ế.t rồi, còn có ai để ý đến nhà chú ba mày nữa hả?"
Hạ Toàn đã thẹn quá hóa giận.
Ông ta lảo đảo, giống như có thể tức giận hôn mê bất cứ lúc nào.
"Chí Phi, con cũng không biết quản con trai của con sao?"
Ông ta quát to với Hạ Chí Phi.
Hạ Chí Phi nhíu mày, tuy rằng ông ta rất thất vọng, nhưng mà con trai tuyệt đối không thể nói ra những lời như thế.
"Hạ Minh, con nói chuyện với ông nội kiểu gì vậy hả? Mau xin lỗi ông nội ngay, sau đó đi về phòng ngủ." Hạ Chí Phi quay đầu răng dạy mắng chửi Hạ Minh.
Hạ Minh cạn lời: "Tại sao con phải xin lỗi chứ?"
Nói xong, cậu ta trực tiếp quay về phòng ngủ.
Cậu ta cuối cùng cũng hiểu, vì sao có đôi khi cha cũng không thích nói lý, thì ra đều là bắt chước ông nội cả!
Đúng là rất hiếm khi nào gặp được một người thái quá giống như ông nội.
Thấy con trai bị mắng quay về phòng, Tề Nghênh Nghênh cũng giận điên.
"Lão Hạ, cha mới nói cái gì, tôi cũng nghe thấy rất rõ. Ông đừng có tưởng rằng ông mắng con trai về phòng là coi như không có việc gì, ông tự nói đi, tiếp theo phải làm như thế nào? Chúng ta cứ nuôi Hạ Thiên và Hạ Tuệ Tuệ như thế mãi sao?"
Tề Nghênh Nghênh chất vấn chồng bà ta.
Đây là một cơ hội tốt, nếu lợi dụng tốt, nói không chừng hai đứa con của Hạ Hữu Đức và ông cha chồng chỉ biết bất công này của bà ta đều sẽ cuốn gói bỏ đi hết.
"Bà đừng có nói nữa."
Hiện tại Hạ Chí Phi không muốn vợ mình thêm phiền chút nào, ông ta vô cùng thất vọng nhìn ông già kia nói: "Cha, ý của cha là, con của con giỏi rồi, con phải giúp con của thằng ba. Con của thằng ba mà giỏi thì cả gia đình của con cũng phải giúp đỡ nó đúng không? Con là con ruột của cha hả?"
Cuối cùng Hạ Chí Phi cũng hỏi ra vấn đề mà ông ta đã thắc mắc rất nhiều năm.
Nếu đều là con ruột, cho dù lúc trước ông ta đi ra ngoài dốc sức làm ăn, không ở bên cạnh cha mẹ, thì cũng không đến mức...
"Sao nào? Làm con của cha, con cảm thấy ấm ức lắm hả?" Hạ Toàn hừ lạnh.
"Dù sao con không thể vô lương tâm như thế, không thể bỏ mặc Hạ Thiên. Sau này con trai của con có cái gì, Hạ Thiên cũng phải có cái đó, nếu con không làm được, cha sẽ c.h.ế.t cho con xem." Hạ Toàn nhìn chằm chằm vào con trai, hoàn toàn trở mặt.
Lúc trước ông ta còn phải suy nghĩ cho sự hòa thuận trong gia đình, nhưng mà hiện tại... Nếu ông ta còn không trở mặt, thằng cả sẽ càng ngày càng không thèm để ý đến Hữu Đức và Tiểu Thiên.
"Cha, cha làm vậy là quá ngang ngược, sao nào? Hữu Đức và vợ nó còn chưa c.h.ế.t mà đúng không? Tại sao lại đến lượt chồng của con nuôi con cho bọn họ chứ?" Tề Nghênh Nghênh thật sự là quá bực bội, bà ta chưa từng thấy qua ông cha chồng nào quá đáng đến mức này.
"Nghênh Nghênh, bà đừng nói nữa."
Hạ Chí Phi ra hiệu cho vợ đừng ăn nói lung tung, ông ta nhíu mày, trong lòng bắt đầu tính toán thiệt hơn.
Thằng bé Thanh Hòa giỏi hơn Hạ Thiên rất nhiều, hơn nữa còn là con ruột của ông ta. Hiện tại nhà Hạ Hữu Đức đã như thế này, sau này chắc chắn sẽ là một đám vô ơn.
Còn có Hạ Thiên...
Nhưng mà ông ta cũng không thể để cha c.h.ế.t thật được.
Hạ Chí Phi suy nghĩ một chút, cũng có quyết định: "Cha, con sẽ không đuổi hai anh em nó đi đi. Nhưng mà sau này chúng nó phải trả tiền sinh hoạt phí hằng tháng, nhà con không nuôi chúng nó nữa. Còn Hạ Thiên thì cứ tự dựa vào tài năng của nó đi. Con không có gì giỏi giang, chỉ còn thừa lại một ít tình cảm mối quan hệ, con còn phải lót đường cho con của con nữa."