Nếu biết trước cái bánh vẽ to năm xưa là vì càng nhiều bánh vẽ khác trong tương lai thì lúc trước anh ấy nên đập nát bét cái bánh nướng lớn kia!
Chỉ trong chớp mắt, hai mươi năm trôi qua.
Dư Thành ngồi ở tòa cao ốc công ty vừa mới xây dựng xong, nhìn một đống hồ sơ chất trên mặt bàn, còn có vô số hợp đồng cần ký tên, trong lòng anh ấy phát ra tiếng hò hét ầm ĩ.
Anh ấy chỉ vào mấy thứ này, không dám tin tưởng hỏi lại: “Đây là công việc của anh? Sếp đâu rồi? Cậu ấy đi đâu rồi? anh hỏi cậu, cậu ấy đi đâu rồi hả!”
Dư Thành chất vấn trợ lý của mình.
Trợ lý là một người đàn ông lạnh nhạt thích mặc vest đen, anh ấy đã nắm giữ kỹ năng làm lơ cơn tức giận của cấp trên.
Anh ấy lạnh nhạt trả lời câu hỏi của cấp trên: “Hôm nay là sinh nhật vợ sếp, sếp về nhà rồi. Sếp còn nói một tháng sau đó, mọi công việc trong công ty đều giao cho anh, anh nhớ cho thêm người canh gác quanh khu trồng nhân sâm. Còn nữa, nhà máy dược phẩm đã chính thức khởi công. Thuốc mới do chúng ta nghiên cứu chế tạo đã được phê duyệt rồi, có thể chính thức tiến hành chế tạo rồi. Sếp nói loại thuốc này là do sếp và thầy của sếp nghiên cứu suốt năm năm qua, làm thế nào để làm người ta thật sự tăng sức khỏe cơ thể, lượng dược liệu bên trong loại thuốc này chỉ có chúng ta nắm giữ công thức. Cho nên nhất định phải quản lý nghiên cẩn, không thể làm tâm huyết của thầy sếp đổ sông đổ biển được. Tháng sau sếp còn phải đi giảng bài, con gái cũng sắp tốt nghiệp rồi. Tiếp theo đó nữa là sinh nhật của mẹ vợ, sinh nhật của ông ngoại. Tóm lại anh cứ lo làm việc tiếp đi.”
Dư Thành không dám tin, tên Vương Thanh Hòa khốn kiếp kia lại còn có thể tiếp tục đột phá giới hạn cuối cùng!
Lúc trước đã nói là mọi người cùng nhau thu hoạch cuộc sống tốt đẹp mà? Cho nên chỉ có hai vợ chồng Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú hưởng dụng cuộc sống tốt đẹp, anh ấy thành con lừa bị buộc ở công ty làm việc đúng không?
Lừa cửa đội sản xuất đã giải tán biết bao nhiêu năm rồi!
Vì sao anh ấy còn chưa được thả ra nữa?
Dư Thành nhìn về mớ công việc mà anh ấy cần phải làm, giống như nhìn thấy hồng thủy mãnh thú gì đó.
Anh ấy lại cảm thấy không cam lòng: “Đúng rồi, Hạ Minh đâu rồi? Thằng ranh kia đi đâu rồi! Đừng có nói là cậu ấy cũng bỏ trốn rồi đó nha? Cậu ấy không có bạn gái, cậu ấy cũng đã trở mặt với cha mẹ rồi! Cũng trở mặt với anh em luôn rồi! Cậu ấy cũng không có chuyện gì cần phải chúc mừng cả.”
Dư Thành nhìn chằm chằm vào trợ lý của mình.
Trợ lý Tiểu Lâm vẫn vô cùng lạnh nhạt: “Sếp đã sung quân đuổi cậu ấy đến nơi trồng nhân sâm rồi, nói là bên đó cần có người đáng tin cậy quản lý.”
“Vậy... Vậy Đại Trương và Tiểu Trương đâu?” Dư Thành rất muốn từ trên tòa nhà cao tầng này nhảy xuống.
Chẳng trách, chẳng trách lúc tòa nhà văn phòng này vừa mới xây dựng xong, Vương Thanh Hòa lại hiền hòa mà hỏi anh ấy xem anh ấy thích tầng nào nhất?
Thì ra là sợ anh ấy không muốn sống nữa!
“Anh Đại Trương đi chạy nghiệp vụ, anh Tiểu Trương cũng chẳng khá hơn anh là bao.” Tiểu lâm nhìn Dư Thành vẫn cứ không muốn chấp nhận số phận, thở dài nói.
“Anh rể, anh còn như thế nữa, em sẽ mách với chị họ đó. Anh mau làm việc đi, đừng chậm trễ thời gian của mọi người nữa!”
Dư Thành cố ý ôm n.g.ự.c giả vờ đau đớn, bắt đầu yên lặng mà làm việc, trong lòng cũng càng hối hận hơn, sao anh ấy lại leo lên chiếc thuyền giặc này chứ?
Ngay từ đầu anh ấy đi theo Vương Thanh Hòa lăn lộn đúng là không tệ lắm.
Đầu óc Vương Thanh Hòa cũng rất thông minh, trong những năm tình hình không đúng lắm kia, anh dẫn theo bọn họ lén lút buôn bán dược liệu, vẫn luôn làm việc ổn thỏa hơn nữa không bị ai phát hiện, mọi người đều dành dụm được một số tiền lớn.
Thậm chí trong khoảng thời gian này Vương Thanh Hòa còn có thể nghiên cứu chế tạo ra một ít toa thuốc giúp tăng cường sức khỏe.
Tất cả đều đã được trải qua thí nghiệm, thậm chí sau khi tình hình trở nên tốt hơn, anh còn tranh thủ thời gian đi học đại học, hơn nữa trải qua mấy năm cố gắng, trở thành bác sĩ đông y đức cao vọng trọng trong mắt người khác.
Mỗi tháng anh đều dựa theo lời hứa với ông cụ, đi tổ chức chữa bệnh từ thiện miễn phí.
Chờ đến khi tình hình hoàn toàn tốt hơn, anh lập tức kéo theo bọn họ chuẩn bị mở công ty.
Số tiền trong tay bọn họ cộng thêm một phần gia sản mà Vương Thanh Hòa kế thừa được từ nhà họ Tề và một ít bảo bối không biết anh lấy từ đâu ra.
Anh thật sự đã xây dựng lên một công ty.
Hơn nữa các loại thuốc do anh nghiên cứu và anh và ông cụ Chu Giải Thư cùng nhau nghiên cứu đều được thuận lợi phê duyệt đưa vào sản xuất.
Mấy năm qua không biết Vương Thanh Hòa tìm đâu ra nhân sâm vô cùng trân quý, ông cụ sống vô cùng khỏe mạnh! Đối xử với Vương Thanh Hòa giống như con trai ruột.
Cho dù anh đã mở công ty, không chịu đi mà bác sĩ thì ông cụ cũng đều cảm thấy Vương Thanh Hòa là có suy nghĩ riêng của mình.
Nhưng mà Vương Thanh Hòa đúng là không làm ông ấy thất vọng.
Anh thường xuyên quyên tặng tiền bạc, cổ vũ một ít trẻ nhỏ học tập đông y.
Nhưng mà mấy thứ này đều không quan trọng!
Quan trọng nhất là, Vương Thanh Hòa đối xử với mọi người đều rất tử tế, chỉ riêng đối với anh ấy! Anh ấy giống như con lừa bị Vương Thanh Hòa dùng cái bánh vẽ lớn kia nuôi lớn vậy.
Quả nhiên những ngày tháng sung sướng năm xưa đều chỉ là mồi nhử!
Hiện tại mới là chân thật.
Dư Thành yên lặng làm việc, mà lúc này, trong một căn biệt thự ở khu biệt thự.
Vương Thanh Hòa bị Dư Thành lèm bèm nhắc mãi từ nãy đến giờ hiện tại đang nấu cơm.
Cho dù hiện tại anh đã hơn bốn mươi tuổi nhưng thời gian vẫn không để lại thứ gì trên mặt anh, mấy năm nay dường như đều không lão hóa, chỉ là trông có chút trưởng thành chững chạc hơn lúc trước.
Bạch Tú Tú dựa vào tường, nhìn anh nấu cơm.
Mấy năm nay cô cũng không có gì thay đổi, hai người mặc đồ bộ màu xanh lam có kiểu dáng tương tự nhau.
Trên lầu, bà Ngụy dẫn theo hai thanh niên thiếu nữ đi xuống.
Đây là Minh Minh và Nguyệt Nguyệt, Minh Minh giống Bạch Tú Tú hơn một chút, mắt to tròn, trắng trẻo sạch sẽ, khi cười tươi nhìn ai trông cũng tràn đầy tình cảm. Tóc ngắn sạch sẽ gọn gàng, mặc một bộ quần áo thoải mái màu nhạt.
So với cậu của kiếp trước thì như hai người hoàn toàn khác.
Cậu nắm tay trai bà cụ, mà Nguyệt Nguyệt thì lại đỡ tay phải.
Nguyệt Nguyệt mặc váy màu xanh lam mà Bạch Tú Tú tìm thợ may đặt may riêng, gương mặt của cô thiên về lạnh nhạt một chút, nhưng mà bởi vì không gặp phải chuyện khổ đại cừu thâm gì đó, cho nên vẫn luôn thích mỉm cười ngọt ngào.
Nguyệt Nguyệt vừa đến đã lập tức ôm lấy Bạch Tú Tú làm nũng: “Mẹ, sinh nhật vui vẻ!”
Minh Minh đi xuống lầu, cũng ngoan ngoãn chúc mừng sinh nhật Bạch Tú Tú.
Bạch Tú Tú nắm hai đứa nhỏ cùng nhau đi xem bánh kem mà Vương Thanh Hòa làm cho cô, đồ ăn trong nồi cũng sắp xong rồi.
Bà Ngụy nhìn con rể dù đã bao năm trôi qua cũng vẫn luôn thích bị con gái sai bảo, cười lắc đầu.
Ở bên ngoài con rể nói một không hai, nhưng về đến nhà thì sẽ lập tức ngoan ngoãn giống như một con dê con do Bạch Tú Tú nuôi dưỡng vậy.
Không bao lâu sau, Vương Thanh Hòa đã nấu cơm xong, anh dịu dàng đến gần vợ mình: “Tú Tú, anh đi tắm, trên người toàn là mùi đồ ăn rất khó ngửi.”
Bạch Tú Tú cũng không keo kiệt, hôn anh vài cái nói: “Mau đi đi, em chờ anh ra ăn cơm.”
Những người khác trong nhà cũng đã quen với cảnh hai người bọn họ dính lấy nhau.
Chờ Vương Thanh Hòa đi xuống lầu, cả gia đình mới bắt đầu ăn cơm.
Vương Thanh Hòa đã lấy quà sinh nhật mà anh đã chuẩn bị từ trước ra đeo lên cho Bạch Tú Tú: “Tú Tú, sinh nhật vui vẻ.”
Quà sinh nhật của Vương Thanh Hòa là một viên ngọc phù điêu hoa điêu do chính tay anh điêu khắc, mấy năm gần đây, Bạch Tú Tú đều rất thích hoa mai.
Mang món quà sinh nhật này lên người Bạch Tú Tú, cô có vẻ càng trắng hơn.
Mấy năm nay cô càng ngày càng trẻ, mà hiện tại vòng tay không gian của cô đã hoàn toàn có thể mang ra ngoài như một cái vòng tay bình thường, sẽ không làm người ta để ý đến.
Mấy năm nay không gian của cô đã thăng cấp đến cấp bậc cao nhất.
Các dược liệu quý báu muốn trưởng thành cũng chỉ cần một ngày, số lượng cũng không phải chỉ có một ít như năm xưa.
Đủ để chống đỡ một công ty dược liệu bình thường vận chuyển, vì cái này, cô và Vương Thanh Hòa cũng đã thương lượng với nhau, những loại thuốc bồi bổ cơ thể kia nhất định phải bán với giá thấp. Bọn họ phải bán thuốc được làm từ nhân sâm hoang dại với giá của dược liệu gieo trồng.
Chờ Vương Thanh Hòa đeo dây chuyền cho cô rồi, Minh Minh và Nguyệt Nguyệt cũng lấy quà của mình ra tặng cho Bạch Tú Tú,
Bà Ngụy tự tay may và thêu cho con gái mình một bộ sườn xám, mấy năm nay những lúc bà rảnh rỗi không có chuyện gì đều sẽ đi học thêu thùa. Tuy rằng kém hơn những người học tập từ nhỏ, già rồi tay chân cũng không còn khéo tay như người trẻ tuổi.
Nhưng mà cũng không không ảnh hưởng việc thêu thùa của bà, dù sao thì người trong nhà cũng sẽ không chê.
“Cảm ơn cả nhà.” Bạch Tú Tú cực kỳ vui vẻ.
Cả gia đình ăn cơm xong, quây quần bên nhau trò chuyện một lúc lâu, hiện tại Minh Minh và Nguyệt Nguyệt còn đang đi học đại học, nếu không phải chúc mừng sinh nhật cho Bạch Tú Tú, bọn họ cũng sẽ không quay về.
Mãi đến trời tôi, hai đứa nhỏ quay về, bà Ngụy cũng đi ngủ.
Trong sân, Vương Thanh Hòa ôm lấy vợ mình ngồi trên bàn đu dây, cùng nhau ngắm sao.
Bạch Tú Tú đang nhìn sao trời, mà Vương Thanh Hòa thì vẫn luôn nhìn chằm chằm Bạch Tú Tú. Vương Thanh Hòa cũng không biết vì sao, anh và Bạch Tú Tú đã ở bên nhau nhiều năm như thế, Bạch Tú Tú cũng yêu anh giống như anh đang yêu cô.
Nhưng mà trong lòng anh vẫn cứ cảm thấy không đủ.
Trái tim anh giống như một cái động không đáy, tham lam muốn nuốt hết toàn bộ cảm xúc của người trước mặt mình.
Anh yêu cô, yêu tất cả mọi thứ của cô, yêu đến mức chính anh cũng không dám tưởng tượng, nếu một ngày nào đó cô rời khỏi anh, anh sẽ như thế nào.
Nhưng cùng lúc đó, anh lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Cô chỉ cần nhìn anh cười, anh sẽ lập tức cảm thấy tất cả mọi chuyện đều không quan trọng.
Đương nhiên, Bạch Tú Tú vĩnh viễn cũng không cần biết đến những cảm xúc này.
Chỉ cần cô vẫn luôn ở bên cạnh anh là được rồi.
Bạch Tú Tú nắm lấy tay Vương Thanh Hòa, nhẹ nhàng nói với anh: “Thanh Hòa, năm nay em cũng yêu anh giống như hai mươi năm trước.”
Mặt Vương Thanh Hòa đỏ lên: “Anh còn yêu em nhiều hơn năm xưa nữa.”
[HOÀN]