Cô còn tưởng là có thể nghe ngóng biết được nguyên nhân Vương lão nhị bị đánh, xem ra, chắc chỉ là sự kiện đột phát mà thôi.
Bạch Tú Tú dẫn hai đứa nhỏ vào phòng, bỏ túi ngũ cốc và trứng gà vào trong rương của nhà mình, sau đó bỏ vào không gian.
“Mẹ, lúc nãy bà nội lại nổi giận sao?” Nguyệt Nguyệt được bế lên giường đất, tò mò hỏi Bạch Tú Tú.
Bạch Tú Tú nhìn con gái nhà mình, lại nhìn Minh Minh, tuy rằng cậu bé không lên tiếng nhưng hình như cũng rất tò mò, cô cảm thấy cô nhất định phải dạy bọn họ đề phòng mấy người ở kế bên mới được.
Vì thế cô nghiêm túc giải thích với bọn họ: “Đúng vậy, bà nội lại giận rồi. Minh Minh, Nguyệt Nguyệt, sau này cho dù hai đứa gặp được bà nội ở chỗ nào thì cũng không được đến gần, biết chưa?”
“Dạ.” Nguyệt Nguyệt gật đầu.
Lúc trước mẹ cũng không cho phép cô bé và anh trai đi ra ngoài, cô bé đã quen rồi.
“Ngoan quá, mẹ lấy bánh quy cho hai đứa ăn.” Giọng điệu của Bạch Tú Tú lại trở nên hiền hòa trở lại.
Dỗ hai đứa con xong, Bạch Tú Tú bắt đầu sửa soạn lại đồ đạc, để tiện chuyển nhà hơn.
Trời vừa mới tối, sân bên cạnh đã bắt đầu trở nên nhộn nhịp.
Bạch Tú Tú dứt khoát xách ghế ra ngồi trước cửa phòng, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình một chút.
“Là tên khốn nạn nào đánh con trai của tôi thành thế này vậy hả” Triệu Quế Phân vừa nhìn thấy con trai bị đại đội trưởng và Vương Thủ Thành cùng nhau nâng về, nhìn thấy Vương Thanh Phú mặt mũi bầm dập, vừa khóc vừa mắng.
Lưu Tiểu Nga ở bên cạnh đã bụm miệng khóc nấc lên, cha mẹ chồng ở chỗ này, cô ta cũng không dám nhào lên trước.
“Tôi đã báo công an rồi, đợi đến khi tìm được người đánh sẽ lập tức báo tin cho chúng ta ngay. Lão Vương, ông cũng bảo thằng hai nhà ông suy nghĩ lại xem, nó có đắc tội với người nào không, như vậy cũng sẽ trợ giúp được cho việc phá án.” Đại đội trưởng xụ mặt, việc công xử theo phép công mà nhắc nhở bọn họ.
Nhắc đến chuyện này, trong lòng Vương Thủ Thành đã bắt đầu nảy ra một chút ý tưởng xấu xa.
Dù sao cũng không tìm được người đánh, hay là cứ ăn vạ thằng cả nhỉ?
Vương Thanh Phú cũng cúi đầu, nghĩ đến ngày hôm nay lúc bị đánh, đám người đánh anh ta không ngờ lại hỏi anh ta có phải Vương Thanh Kỳ hay không, còn nói vợ của anh ta lấy tiền của bọn họ. Hôm nay anh ta bị đánh thay cho thằng năm cũng không biết vợ thằng năm đã lấy đi bao nhiêu tiền của người ta.
Số tiền này, không phải cũng nên chia cho cả nhà sao?
“Tránh đường.” Anh ta còn chưa kịp suy nghĩ xem phải làm thế nào, bỗng nhiên nghe được đằng sau vang lên tiếng nói quen thuộc.
Người nhà họ Vương nhìn thoáng qua người nói chuyện, còn không phải là Vương Thanh Hòa sao?
Lúc này trong tay anh cầm theo hai con gà rừng, không biết trong sọt còn có cái gì, vừa nhìn là biết ngay đó là con mồi không nhỏ rồi.
Cả gia đình đều nhìn chằm chằm không chớp mắt.
“Mấy người đừng có đứng ở đây chặn đường nữa, có chuyện gì thì mấy người về nhà đóng cửa tự nói với nhau đi.” Đại đội trưởng thấy ánh mắt của mấy người nhà họ Vương khi nhìn về phía Vương Thanh Hòa, giống như muốn nuốt chửng anh, lập tức xụ mặt đuổi bọn họ đi về.
Ông ấy lại nhìn Vương Thanh Hòa, cũng nhịn không được cảm thán.
Con trai cả nhà họ Vương đúng là một người làm việc rất giỏi giang, còn có thể lên núi săn con mồi về trợ giúp cho gia đình.
Sao người nhà họ Vương lại không thể đối xử tốt với anh chứ?
Vương Thanh Hòa chào hỏi với đại đội trưởng, sau đó mới quay về nhà mình.
Đại đội trưởng cũng coi như không nhìn thấy, mọi người trong thôn có một ngọn núi to như thế, thỉnh thoảng ai có tài năng, săn bắt vài thứ về, ông ấy cũng đều coi như không thấy.
Chỉ cần đừng quá đáng đến mức kéo một con lợn rừng về, chuyện gì ông ấy cũng có thể mắt nhắm mắt mở.
Lúc này trong đầu óc người nhà họ Vương đều là Vương Thanh Hòa và con mồi trong tay anh.
Vương Thủ Thành tức giận ước gì có thể nhào lên cướp con mồi về, không phải anh nói trong núi rất ít con mồi sao? Không phải nói là không săn được sao?
Vậy hiện tại trong tay thằng cả đang cầm cái gì?
Bạch Tú Tú nghe được tiếng nói của Vương Thanh Hòa, lập tức dẹp ghế nhỏ đi, không đợi cô đi ra ngoài đón anh, Vương Thanh Hòa cũng đã quay về.
Nhìn thấy vợ mình, Vương Thanh Hòa vừa lo lắng lại đau lòng: “Trời lạnh như thế, sao em không vào phòng?”
“Em không lạnh, hơn nữa…” Bạch Tú Tú chỉ sang nhà bên cạnh, cô đang muốn hóng chuyện.
Vương Thanh Hòa mới vừa từ trong núi về, thật sự không biết bên cạnh có chuyện gì, cho nên dẫn theo vợ về phòng, nghe cô kể lại cho anh.
Nhà bên cạnh.
Vương Thanh Hòa vừa đi, Vương Thanh Kỳ lập tức nhịn không được la to: “Cha! Có khi nào lúc trước anh cả lừa chúng ta không? Như vậy sao được chứ, chúng ta phải tìm anh ta nói chuyện ra lẻ mới được.” Vương Thanh Kỳ nhìn chằm chằm vào vách tường ngăn giữa hai cái sân, ước gì có thể nhảy qua, chui vào nhà bọn họ xem thử.
Vương Thủ Thành vốn dĩ đã rất khó chịu, vừa nghe mấy lời nói chói tai này của con trai, không cho anh ta chút sắc mặt tốt nào, hỏi ngược lại anh ta: “Nói cho ra lẽ? Con muốn nói cho ra lẽ cái gì? Chuyện đi săn này, nó nói hôm nay săn không được, ngày mai nói may mắn săn được, cái này thì có lí lẽ gì mà nói chứ? Con còn cảm thấy dạo gần đây nhà mình chưa đủ mất mặt đúng không? Hai vợ chồng bọn họ quá quái dị, đi vào nhà trước đi.”
Mấy ngày nay Vương Thanh Kỳ rất thèm thịt, nhất là sau khi đến nhà máy, vào nhà ăn, nhìn thấy thịt trong nhà ăn mà anh ta lại không có tiền mua, trong lòng lại càng khó chịu hơn.
Bình thường không thấy thì thôi, không ăn thịt anh ta cũng không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng mà hiện tại có thể nhìn thấy, ăn không được, vậy thì anh ta không nhịn được nữa.
Nếu chia cho anh ta một con gà rừng, hầm một nồi canh gà thì tốt biết bao nhiêu.
Trước khi chưa tách ra ở riêng, mấy thứ đó đều là của bọn họ.
“Thằng năm, đi vào nhà trước đi, anh cũng có chuyện muốn hỏi chú đây.” Ánh mắt Vương Thanh Phú vô cùng âm u, chỉ cần nghĩ đến chuyện hôm nay anh ta chịu đánh thay cho thằng năm, anh ta lập tức muốn nhào lên đánh trả trở về.
Thằng năm và vợ thằng năm không chỉ lén giấu bọn họ phát tài, lại còn làm hại anh ta bị đánh nữa chứ?
“Hỏi em?” Vương Thanh Kỳ khó hiểu, hỏi cái gì chứ? Cũng không phải anh ta tìm người đánh anh hai, nếu như là chuyện bán nhân sâm, đây là chuyện hai người bọn họ đi chung, cũng không có chuyện gì để hỏi mà.
Cả gia đình đều vào phòng, Vương Thủ Thành nhìn xung quanh, phát hiện vợ thằng ba còn có vợ thằng năm đều không có ở nhà.
“Hai đứa kia đâu rồi? Sao còn chưa về nữa?”
“Còn chưa về, thím ba và thím năm đi theo chị dâu tư của nhà mẹ đẻ thím năm vào trong núi rồi.” Triệu Quế Phân nhắc đến chuyện này là lại giận, Triệu Thúy Hoa chính là đồ lười đầu bị úng nước.
Vợ thằng năm muốn dẫn chị dâu nhà mẹ đẻ mình đi chia chỗ tốt thì cũng thôi, vậy mà cô ta còn đồng ý nữa.
Cô ta đồng ý làm cái gì chứ?
Cũng không biết phân rõ ai là người một nhà sao?
“Chúng con đã về rồi.”
Bên ngoài, giọng nói của Triệu Thúy Hoa cực kỳ vang đội.
Triệu Quế Phân còn chưa kịp mắng chửi thì Triệu Thúy Hoa cũng đã đi vào.
So với Triệu Thúy Hoa mặt mày hồng hào, Chu Kiều Kiều đi ở đằng sau thì lại có vẻ khá buồn bực.
“Mẹ, vợ thằng năm có phúc thật đó, mẹ mau xem nè?” Triệu Thúy Hoa xách theo con thỏ tự đ.â.m chết, còn có một sọt hoàng kỳ.
Có lẽ năm nay trong núi có rất nhiều hoàng kỳ, mấy người bọn họ phát hiện đại đa số đều là cái này.
Rất hiếm khi nhìn thấy các loại thảo dược khác, bởi vì ít nên bán cũng không được giá.
Triệu Quế Phân nhìn thấy có thu hoạch, phản ứng đầu tiên chính là nhìn xem hai đứa con dâu.
Dựa theo kinh nghiệm trước kia, mỗi lần đi ra ngoài đều sẽ có người xui xẻo.
Lần này vậy mà lại không có sao?
Khoan đã… Không phải còn có chị dâu tư của nhà mẹ đẻ vợ thằng năm đi chung nữa sao?