“Mụ già đanh đá, bà không muốn biết nói chuyện thì ngậm cái miệng lại!” Bạch Tú Tú lạnh lùng mắng.
Triệu Quế Phân sợ ngây người, con ranh khốn nạn này dám mắng bà ta?
“Nhìn cái gì mà nhìn? Tôi mắng bà đó. Xe đạp đ.â.m về phía tôi, tôi không né không lẽ còn đứng đó chờ c.h.ế.t à? Tôi còn ôm hai đứa con nữa đó? Tôi biết trốn, không lẽ bà không biết trốn sao?” Bạch Tú Tú hỏi ngược lại.
Chu Kiều Kiều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ: “Chị cả, sao chị lại ăn nói như thế với mẹ? Lúc nãy chị trốn ra sau người tôi, tôi cũng không trách chị, nhưng chị không thể không tôn trọng mẹ như thế.”
“Chu Kiều Kiều, vì sao tôi vừa trốn ra sau người thím là chiếc xe kia lại lập tức đổi hướng hả? Tôi phát hiện dạo gần đây chỉ cần đi theo thím lên núi là cả gia đình đều sẽ gặp chuyện xui xẻo…” Bạch Tú Tú nhẹ nhàng hỏi lại cô ta.
Chu Kiều Kiều sợ đến mức mặt mày tái nhợt: “Sao có chuyện đó được chứ? Tôi cảm thấy là dạo gần đây chúng ta may mắn thôi. Mẹ, con nói đúng không?”
Lúc này Triệu Quế Phân đang rất đau, nhưng mà mấy ngày nay… Đúng là vừa xui xẻo vừa may mắn, thật sự rất quái dị.
Bạch Tú Tú nhìn về phía Triệu Quế Phân: “Bình thường bà miệng thối nói tôi, tôi nhận. Nhưng mà nếu tôi nghe được bà nói đến mẹ của tôi dù chỉ nửa câu, vậy trong nhà này đừng có ai hòng được yên.”
“Mày!” Triệu Quế Phân bị Bạch Tú Tú chọc giận điên.
Nhưng mà lại bị cô uy hiếp.
Thằng cả và vợ thằng cả chỉ có hai người, tính luôn hai đứa con của bọn họ thì cũng chỉ mới bốn người.
Nhưng nếu cuộc sống yên bình tốt đẹp trong nhà bị phá hủy, nhà bọn họ có đến mười mấy người lận đó!
Thấy bà ta không nói gì nữa, Bạch Tú Tú hài lòng xoay người nhìn về phía Chu Kiều Kiều: “Kiều Kiều à, thím còn không mau đỡ mẹ dậy đi? Không phải chúng ta còn phải đi lấy vải vụn sao? Tôi nói trước cho đỡ mích lòng, nếu không tìm được vải vụn thì thím phải tự bỏ tiền túi bồi thường cho chúng tôi đó.”
Chu Kiều Kiều: …
Quả nhiên Bạch Tú Tú vẫn nên đi c.h.ế.t đi!
Chu Kiều Kiều đen mặt nâng Triệu Quế Phân lên, cả gia đình tiếp tục đi về.
Lúc sắp sửa đi đến chỗ nhặt được tiền, Chu Kiều Kiều lại bắt đầu nảy ra ý xấu, lập tức nói với Bạch Tú Tú: “Chị cả, tôi và mẹ nhìn thấy túi vải vụn ở đằng trước đó. Tôi phải đỡ mẹ nên đi không nhanh, không bằng chị…”
Cô ta còn chưa nói hết câu, Bạch Tú Tú đã đi lên đỡ lấy Triệu Quế Phân.
Cô lộ ra vẻ mặt vô tội nhìn Chu Kiều Kiều nói: “Thím ngẩn ra đó làm gì? Mau đi đi. Đồ là do thím giấu, sao tôi tìm được chứ?”
Sắc mặt Chu Kiều Kiều khó coi muốn chết, lúc đó số tiền kia bị giấu kỹ như thế, chắc chắn là có người nào đó cố ý giấu đi.
Số tiền nhiều như thế, đối phương đương nhiên là phải tìm đi tìm lại nhiều lần rồi.
Bây giờ bảo cô ta đi qua đó, chẳng phải là tự rước phiền phức vào người sao?
“Chị cả, tôi…” Chu Kiều Kiều không muốn đi qua đó.
“Sao thế? Có vấn đề gì sao?” Bạch Tú Tú đã biết rõ nhưng vẫn cứ giả ngu, lạnh nhạt nhìn cô ta.
Chu Kiều Kiều rề rà chậm chạp đi qua đó, chắc cũng không xui đến mức vừa đi qua đó đã gặp được người ta đang tìm tiền đâu nhỉ?
Cô ta đi qua bên kia, giả vờ giả vịt nhìn xung quanh.
Nhìn thấy cách đó không xa có một bóng người, cô ta sợ hãi run lên, đột nhiên nảy ra một ý hay hô to: “Chị cả, tôi không thấy miếng vải vụn nào cả.”
Bạch Tú Tú đang nhìn chằm chằm vào cô ta, thấy biểu hiện cô ta quá dị như thế, lập tức cất cao giọng lớn tiếng hơn cô ta: “Thím năm, không phải là do thím nói sao? Thím nói thím nhìn thấy mảnh vải gì đó ở chỗ này, còn nói là thím đã giấu đi rồi, cứ nằng nặc kéo tôi đến đây. Kết quả đến đây rồi lại không có gì hết? Lúc thím nhìn thấy nó cứ cầm đi luôn không phải được rồi sao? Cứ đòi cầm đi giấu làm gì!”
Bạch Tú Tú nói mấy câu đã giải thích rõ ràng đầu đuôi mọi chuyện.
Chu Kiều Kiều sợ đến mức mặt mày trắng bệch.
Chuyện xấu!
Trong lòng Chu Kiều Kiều thầm nói hỏng bét rồi!
Không dám giội nước bẩn lên người Bạch Tú Tú nữa, sợ cô nói nhiều hơn.
Cô ta hốt hoảng chạy tới bên cạnh hai người, thần sắc bối rối: "Chị dâu cả, nếu đã mất thì thôi, chứng minh không có duyên phận với nhà ta."
"Tôi đây không quan tâm, đều là lỗi của thím. Chuyện về nhà này tôi sẽ nói với cả nhà, đến lúc đó thím phải đền vải cho chúng tôi." Bạch Tú Tú không buông tha, nhìn sắc mặt không tốt của Chu Kiều Kiều. Có thể xác định, cô ta và Triệu Quế Phân, đảm bảo trên đường đến đây hai người đã nhặt được cái gì đó.
Chu Kiều Kiều lại cảm thấy lai lịch bất chính, cho nên muốn lừa cô qua đây, để cô đi xem.
Nếu như bên kia có người, đối phương sẽ nhận định là cô làm.
Nếu như không có ai, đại khái sau này Chu Kiều Kiều sẽ có thể hắt nước bẩn lên người cô.
Điều duy nhất Chu Kiều Kiều không ngờ tới chính là, cô sẽ hắt nước bẩn trở về như vậy.
Bạch Tú Tú ôm chặt hai đứa nhỏ, trong lòng không khỏi cười lạnh.
Đã đánh chủ ý lên đầu cô rồi, cô không moi chút dầu mỡ từ chỗ Chu Kiều Kiều thì thật có lỗi với bản thân!
"Được rồi, về nhà trước rồi nói tiếp." Triệu Quế Phân bị đau chân, cũng đau lòng khi phải chia tiền cho cả nhà thằng cả nên cả người đều ủ rũ.
Thấy Bạch Tú Tú không buông tha, tức giận nói.
Chu Kiều Kiều nghe thấy muốn về nhà, nhanh chóng đồng ý: "Đúng vậy, mau về nhà trước!"
Cũng không biết người rình coi kia có phải người mất tiền hay không, bất kể có phải hay không, cũng không thể ở lại đây nữa.
Bạch Tú Tú nhìn dáng vẻ sốt ruột của Chu Kiều Kiều, giọng điệu cũng không thấp: "Gấp cái gì? Cô phát tài hay sao? Còn sợ người trộm?"
Bạch Tú Tú trêu chọc nói một câu, trong ánh mắt bối rối oán độc của Chu Kiều Kiều, bước trở về trước hai người bọn họ một bước.
Chu Kiều Kiều không dám nhìn về phía người đang trốn kia nữa, hận không thể chạy như bay.
Trong lòng thầm mắng Bạch Tú Tú, cũng thầm hận mình sao bây giờ cứ nhất định phải gài Bạch Tú Tú một phen chứ? Chuyện lừa người này, không thể tự mình ra mặt được!
"Con chạy nhanh như vậy, tìm đường c.h.ế.t à? Còn không mau quay lại đỡ mẹ?" Triệu Quế Phân thấy Chu Kiều Kiều đi nhanh, hùng hùng hổ hổ dạy bảo.
Chu Kiều Kiều xấu hổ dừng chân, quay đầu đi đỡ Triệu Quế Phân.
Bạch Tú Tú trở về trước hai người, trên đường cô chặn xe khách của công xã, từ công xã đi về nhà, đường không xa như mấy người Chu Kiều Kiều.
Nhìn thấy chỉ có một mình Bạch Tú Tú trở về, mấy người ở nhà đều ngây ngẩn cả người.
Lão Ngũ Vương Thanh Kỳ nhìn thấy cô tự mình trở về, không nhịn được nhíu mày chất vấn Bạch Tú Tú: "Chị dâu cả, sao chỉ có một mình chị trở về? Mẹ và vợ em đâu?"
Bạch Tú Tú đã sắp vào phòng rồi, bị anh ta hỏi như vậy, cũng quay đầu lại nhìn thoáng qua: "À, tôi ngồi xe trở về, mẹ và vợ chú tiếc tiền, không nỡ ngồi xe, đoán chừng còn phải một lúc nữa mới có thể trở về."
"Chị cứ như vậy ném mẹ và vợ tôi ở đó? Chị dâu cả, sao chị lại như vậy? Chúng ta là người một nhà đấy! Chị không thể trả tiền xe cho hai người họ sao? Chị là muốn mẹ và Kiều Kiều nhà tôi mệt c.h.ế.t hay sao?" Vương Thanh Kỳ bất mãn nhìn Bạch Tú Tú chất vấn.
Bạch Tú Tú nghe vậy liền cảm thấy chấn kinh, buông hai đứa nhỏ xuống: "Minh Minh, Nguyệt Nguyệt, các con vào nhà trước đi, đừng học hư theo chú năm các con."
Thấy cô đưa hai đứa nhỏ vào phòng trước, Vương Thanh Kỳ càng bất mãn, tức giận hỏi cô: "Chị dâu cả, chị nói lời này là ý gì? Cái gì gọi là học hư theo tôi?"
"À, không có gì. Tôi chỉ lo lắng con tôi bắt chước chú không biết xấu hổ." Bạch Tú Tú lườm anh ta một cái, lạnh giọng trào phúng.
"Vợ thằng cả, con cũng đừng nói lung tung." Vương Thủ Thành đang giúp đỡ con trai kéo gạch sống, nghe con dâu cả nói con trai út yêu quý của mình như vậy, Vương Thủ Thành cũng không vui.
Bạch Tú Tú nghe vậy cười lạnh: "Cha, chú năm đã trắng trợn bắt con lấy tiền xài cho vợ chú ấy, sao có thể là con nói lung tung được? Một người đàn ông đã trưởng thành, đây không phải là không biết xấu hổ thì là cái gì?"