Cẩn thận ngẫm lại, Hạ Hữu Đức cũng đã vào tù rồi!
Với lại con trai ngoại trừ không hiểu chuyện, không chăm sóc cho bọn họ ra, hình như anh nói chuyện còn rất có lý mà nhỉ?
Chỉ cần nghĩ đến chuyện sau này một đứa con trai tài giỏi như thế sẽ không hề liên lạc với bọn họ nữa, toàn thân Hạ Chí Phi lập tức vô cùng khó chịu.
Lúc trước ông ta còn nghĩ có thể từ bỏ thằng con trai này, nhưng mà đến lúc này rối mới phát hiện, ông ta hoàn toàn không muốn!
Hạ Toàn cũng ngơ ngác, Hạ Chí Phi nói thế là có ý gì?
Lại hối hận nữa.
Thằng con trai của Hạ Chí Phi rõ ràng là một đứa vô ơn, đến cả chú ba ruột của mình cũng không chịu tha, có thể là thứ tốt lành gì chứ?
“Chí Phi, con phải suy nghĩ cho kỹ đó. Nó... Nó là muốn làm cho Hữu Đức đi tù nhiều hơn, nó muốn g.i.ế.c cả nhà Hữu Đức đó.” Giọng điệu Hạ Toàn càng nặng hơn.
Hạ Chí Phi cũng nhíu mày: “Cha, con biết rồi, nhưng mà lúc nãy Hạ Minh nói cũng có lý lắm. Cho dù con có nhận thằng con trai cả này hay không thì nó cũng không có ý định tha cho Hữu Đức. Nếu như thế thì con dùng chuyện không nhận nó để uy h.i.ế.p nó thì có tác dụng gì chứ? Chờ lần sau con được nghỉ, con và Nghênh Nghênh lại đến thăm nó.”
Lúc này Hạ Toàn cảm thấy áp lực lớn hơn rất nhiều, có tên Vương Thanh Hòa này ở đây, Tiểu Thiên sẽ không thể nào lấy được quá nhiều ích lợi từ cái nhà này.
Phải làm thế nào để khiến Vương Thanh Hòa biến mất đây?
Lần này đã thất bại, ông ta cũng không còn đồng nào, không có tiền thì đi đến đâu cũng rất khó có thể làm việc.
Với lại ông ta cũng không có ai để sử dụng nữa.
Vậy phải làm sao bây giờ?
Hay là, ông ta lại đi tìm con nhỏ Chu Kiều Kiều kia nữa? Hạ Toàn lại bắt đầu nảy ra suy nghĩ này.
Nhưng mà Chu Kiều Kiều cũng đã bị Hạ Thiên đuổi đi rồi!
Hạ Thành còn đang chờ ông nội làm chủ cho mình, vừa thấy không có chuyện gì của mình nữa, càng sẽ không kiếm được căn nhà nào, lập tức dẫn vợ đi về phòng.
Trở về phòng, Hạ Thành càng bực bội hơn.
“Cha cũng thật là, đến cả ông nội cũng đã biết anh cả không thân thiết với cả gia đình chúng ta. Biết cho anh cả căn nhà kia cũng chẳng có tác dụng gì, cha lại cứ cứng đầu muốn làm thế. Nếu cho chúng ta căn nhà này, sau này chúng ta sẽ sống sung sướng đến mức nào chứ?”
“Cha không cho thì chúng ta cũng không thể cướp được. Nhưng mà anh cả của anh ghê gớm thật đó, bình thường thì không nói tiếng nào, cũng không thèm nhúng tay vào chuyện trong nhà. Cha bất công với chú ba, anh ta cũng chưa từng tỏ thái độ gì cả. Em còn tưởng rằng anh ta là một người kiệm lời không thích nói chuyện, không ngờ anh ta lại đang chờ chuyện này. Em thấy sắc mặt của ông nội khó coi lắm.”
Hứa Niệm Đệ cũng khá cảm thán trước sự việc này.
Hạ Thành cũng không có ấn tượng gì tốt với Vương Thanh Hòa, hừ lạnh nói: “Anh ta quá không biết điều, em xem lúc trước cha đối xử tốt với anh ta biết bao nhiêu chứ? Sau này cha cũng sẽ không đối xử tốt với anh ta như lúc trước nữa!”
Bên kia, Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú quay về nhà, trong nhà, Tiểu Trương đã đang chờ bọn họ.
Người đi cùng với Tiểu Trương chính là một người đàn ông trông chừng bốn mươi tuổi, lộ ra vẻ mặt buồn rầu.
“Anh Vương, chị dâu.” Tiểu Trương nhìn thấy hai người bọn họ về, vội vàng chào hỏi.
Anh ấy lại kéo nhẹ người đàn ông đứng bên cạnh mình.
“Anh Vương, chị dâu, chuyện hai người nhờ em làm, em đã làm xong rồi. Em đã đi thăm chị ba Chu mà hai anh chị nhắc đến, cô ta nghe nói chuyện của con trai cô ta xong, lập tức khóc lóc nói muốn kiện Chu Kiều Kiều, nói là cô ta có chứng cứ Chu Kiều Kiều sai khiến cô ta làm hai chị dâu. Đây chính là anh trai của chị ba Chu, anh ta đến nơi này cũng là vì chuyện này.”
Tiểu Trương giới thiệu sơ qua về người đàn ông trung niên này.
Anh trai chị ba Chu là một người thành thật, anh ta nghe nói em gái hại người là vì bị người ta sai khiến, hơn nữa hiện tại đứa con trai của em gái ở trong nhà sống rất khổ, lập tức tỏ vẻ đồng ý phối hợp với bọn họ, cùng nhau đi đến nơi này.
Anh ta nhìn về phía hai vợ chồng trẻ tuổi ở trước mặt, chào hỏi: “Chào hai người, tôi thay mặt em gái tôi đến đây. Lúc em tôi ở trong tù đã cố ý dặn dò tôi, em tôi không có yêu cầu gì khác, chỉ có một cái, em tôi đồng ý chỉ tội Chu Kiều Kiều, cũng có chứng cứ để làm điều đó. Nhưng mà phải giao con trai của em tôi cho tôi nuôi. Tôi không thể cháu tôi tiếp tục ở lại nhà họ Chu nữa, tim gan phèo phổi của tất cả mọi người trong cái nhà kia đều đã đen hết rồi!”
Anh trai của chị ba Chu nghĩ đến dáng vẻ đáng thương của cháu ngoại khi anh ta gặp được cậu bé ngày hôm qua, còn có bộ quần áo mỏng tanh kia, trong lòng khó chịu đến mức cả đêm đều ngủ không ngon.
“Được thôi.” Bạch Tú Tú đồng ý yêu cầu của anh trai chị ba Chu.
“Tốt quá rồi, em gái tôi nói không sai, hai người là người tốt.”
Anh trai của chị ba Chu vô cùng kích động.
Bạch Tú Tú thấy anh ta không có yêu cầu gì khác, cũng tiếp tục nói: “Lúc trước người nhà mẹ đẻ của Chu Kiều Kiều và người nhà chồng muốn một sự nhịn chín sự lành nên đã bồi thường cho tôi, trong tay tôi còn giữ lại một ít chứng cứ. Cô ta chỉ cần đứng ra chỉ tội Chu Kiều Kiều, tôi sẽ lập tức đệ trình chứng cứ ngay. Chuyện lúc đó cũng chỉ mới diễn ra không được bao lâu, người trong thôn vẫn còn chưa quên. Còn cháu trai của anh, người nhà họ Chu sẽ chủ động đưa cho anh, tôi xin bảo đảm.”
Lúc cô liên lạc với chị ba Chu thì cũng không xác định chị ba Chu có chứng cứ gì hay không. Nếu có là tốt nhất, nếu như không có, vậy cô ta sẽ phiền hơn một chút.
Cũng may là có.
“Tôi đã mang chứng cứ mà em gái tôi giữ lại đến rồi, hai người nhìn xem có thể giúp được gì hay không.” Anh trai của chị ba Chu cũng không hàm hồ, lấy chứng cứ ra.
Đây đều là mấy thứ Chu Kiều Kiều cho cô ta, còn có một bức thư chị ba Chu viết trước khi chưa làm chuyện kia.
Lúc đó Chu Kiều Kiều muốn cho chị ba Chu làm việc cho cô ta, không chỉ đưa tiền và phiếu mà chị ba Chu còn đòi Chu Kiều Kiều mấy bộ quần áo nữa.
Trong thôn có không ít người nhìn thấy Chu Kiều Kiều từng mặc mấy bộ đồ kia.
Bạch Tú Tú cầm lấy mấy thứ chị ba Chu để lại, nếu chỉ dùng mấy thứ này thì đương nhiên không tính là chứng cứ. Nhưng mà trong tay cô còn có giấy vay nợ mà người nhà họ Chu đã viết để cứu Chu Kiều Kiều ra ngoài vào lúc trước.
Để cô chủ động bỏ qua vụ án này.
Nhưng mà mấy thứ này cũng chỉ là mồi dụ mà thôi.
Cô chỉ là muốn làm cho việc Chu Kiều Kiều hại cô lại bị nhắc đến lần nữa, làm cho người nhà họ Vương biết Chu Kiều Kiều đã dính dáng đến chuyện phiền phức.
Chuyện người nhà họ Vương buôn bán ở chợ đen, chắc chắn một trăm phần trăm rằng Chu Kiều Kiều cũng có tham dự vào.
Nhưng mà Vương Thủ Thành lại không khai cô ta ra.
Một khi Vương Thủ Thành biết hai đứa con trai của ông ta cũng vào tù rồi, hai đứa con trai còn lại trong nhà có khả năng rơi vào trong tay cô và Vương Thanh Hòa bất cứ lúc nào. Mà Chu Kiều Kiều thì lại chẳng giúp được cho ai cả.
Vương Thủ Thành tự nhiên sẽ biến thành cọng rơm cuối cùng đè c.h.ế.t Chu Kiều Kiều.
“Mấy thứ này tôi đều giao hết cho hai người. Cháu trai của tôi… cũng trông cậy vào hai người. Chỉ cần hai người đòi lại thằng bé đó giúp tôi thì hai người chính là ân nhân lớn nhất của tôi và em gái tôi. Đời này cả gia đình chúng tôi đều thiếu nợ hai người.”
Người đàn ông kia thấy Bạch Tú Tú nhận lấy mấy thứ này, trong lòng có chút bất an.
Cũng không biết hai vợ chồng này có thể giải quyết chuyện này không nữa.
Nhưng mà cho dù bọn họ không làm được thì hiện tại anh ta cũng không còn con đường nào để đi nữa rồi.
Em gái vẫn còn ở trong tù, người nhà họ Chu cũng không cho phép anh ta dẫn cháu trai về nhà.
“Anh cứ yên tâm đi, không bao lâu sau anh sẽ nhận được tin vui thôi.” Bạch Tú Tú cất chứng cứ đi.
“Anh Vương, chị dâu, có cần em ở lại giúp đỡ không?” Tiểu Trương cảm thấy chuyện này sẽ không đơn giản như thế, đến lúc đó nếu cần người, anh ấy cũng có thể giúp một chút.
“Cậu đã giúp chúng tôi rất nhiều chuyện, nhưng mà… nếu cậu có có cách thì có thể tìm kiếm chứng cứ Chu Kiều Kiều buôn bán ở chợ đen giúp chúng tôi không?” Bạch Tú Tú vô cùng biết ơn Tiểu Trương.
Tiểu Trương đã giúp đỡ cô và Vương Thanh Hòa rất nhiều chuyện.
“Chuyện này không thành vấn đề, hiện tại nhà bọn họ giống như cái sàng vậy. Trong khoảng thời gian này bọn họ đã đắc tội với không ít người!” Tiểu Trương không chút do dự đồng ý ngay lập tức.