Vì muốn ở bên cạnh anh ta mà cô ta không thể không nói dối, nói người trong nhà rất yêu thương cô ta, tất cả đều là vì tự ti, sợ anh ta khinh thường.
Bình thường cô ta không dám phản kháng người trong nhà, bây giờ lại vì anh ta mà cái gì cũng dám nói.
Cô ta nặng tình như vậy, anh ta không thể nào mặc kệ.
Hạ Thành nghĩ vậy, lại nhìn về phía mẹ ruột, ánh mắt mang theo ý cầu xin giúp đỡ.
Suy nghĩ của Tề Nghênh Nghênh cũng không khác Hạ Thành là bao, cô gái này cũng xem như can đảm, thật lòng yêu thương Hạ Thành, chỉ là nhà mẹ của cô ta quá phiền phức. Nhưng chỉ cần cô ta gả tới đây, chuyện gì cũng nghĩ cho Hạ Thành thì bọn họ cũng xem cô ta là người nhà họ Hạ.
Hiện tại Hạ Thành cần có một người thật lòng nghĩ cho nó ở bên cạnh, người xem nó như trung tâm, sau khi nghĩ thông suốt, Tề Nghênh Nghênh khẽ mỉm cười: “Đứa nhỏ này, sao lại nói bậy như vậy? Dì không muốn gọi như vậy cũng là do sợ người khác nghe thấy, biết hai nhà chúng ta còn chưa lĩnh chứng đã sửa miệng, đến lúc đó người ta lại dèm pha cháu, dì cũng chỉ muốn tốt cho cháu thôi. Còn về bàn thức ăn này, thông gia cũng thông cảm một chút. Vật tư bây giờ không tính là quá nhiều, hơn nữa hôm nay tôi và lão Hạ đều bận rộn, thật sự là không thể tiếp đãi chu toàn. Hai nhà chúng ta cũng không phải chỉ gặp lần này, sau này tôi sẽ bù đắp cho mọi người.”
Tề Nghênh Nghênh ôn nhu mở miệng, giọng điệu cũng mang theo một vẻ ưu nhã nhẹ nhàng.
Người nhà họ Hứa nghe bà ta nói vậy thì không thể thốt lên được một lời nào.
Trương Vân Chi thoáng nhìn chồng mình, chuẩn bị nói ra yêu cầu mới.
“Thì ra là như thế, vậy thì nhà tôi cũng không khách sáo gọi một tiếng thông gia, nếu có thể thì hai ngày này chúng ta dứt khoát xử lý cho xong mọi chuyện đi. Thông gia, chuyện công tác của con trai tôi khi nào mới làm xong? Con trai nhà tôi không có công tác thì Niệm Đệ cũng không yên tâm về tôi và cha nó. Dù sao cũng phải để đứa nhỏ an lòng đúng không?” Trương Vân Chi thúc giục.
“Không phải đã tìm rồi sao? Muốn nhận việc cũng phải mất mười ngày nửa tháng.” Tề Nghênh Nghênh khó hiểu, cả nhà này gấp gáp cái gì vậy?
“Lâu như vậy? Ai biết để lâu sẽ xảy ra biến cố gì.” Hứa Trường Phúc nãy giờ vẫn luôn cúi đầu ăn cơm không nói chuyện đột nhiên tỏ vẻ không vui. Không xác nhận chuyện này cho cậu ta, lỡ đâu có gì thay đổi thì phải làm sao?
“Ai cũng phải trải qua quy trình như vậy, trừ phi là nhà máy người ta tuyển người, tự cậu thi đậu thì không cần phải chờ. Cậu muốn trực tiếp đi làm thì phải chờ tiếp nhận vị trí của người khác, còn phải có người bằng lòng để lại công việc cho cậu, chuyện này có thể thành công đã là may mắn, muốn đẩy nhanh hơn là chuyện không thể nào, mọi người kiên nhẫn một chút đi. Hôm nay thông gia tới cửa là để bàn chuyện kết hôn của hai đứa nhỏ nhỉ? Chúng tôi cũng đã đưa lễ hỏi rồi, những thứ mấy người muốn chúng tôi cũng đã chuẩn bị, mấy người còn muốn thương lượng gì nữa?” Tề Nghênh Nghênh thừa dịp lão Hạ còn chưa nổi giận, mau chóng hỏi thăm.
Cả nhà họ Hứa bị thái độ của Tề Nghênh Nghênh làm cho không biết phải làm sao.
Mọi thứ bà ta nói dường như đều hợp lý nhưng trên thực tế lại chưa làm gì cho nhà họ. Trương Vân Chi không cam lòng, trừng mắt liếc con gái, Hứa Niệm Đệ cũng chỉ có thể nói ra chuyện mà bọn họ đã thương lượng từ trước: “Dì Tề, cháu nghĩ có thể mua cho cha mẹ cháu một chiếc xe đạp không? Chị em nhà cháu đều gả xa, cha mẹ cháu đều nhớ nhung bọn họ, nếu có một chiếc xe đạp thì tốt quá.”
“Cái gì?” Hạ Chí Phi nãy giờ vẫn im lặng suýt nữa cho rằng bản thân đã nghe lầm, không thể nào tin nổi nhà đó lại dám đưa ra yêu cầu như vậy. Tuy nói rằng tiền lễ hỏi và xe đạp tính riêng ra thì cũng không bao nhiêu nhưng... đòi cả hai như vậy thật sự rất quá đáng, trong nhà cũng không phải chỉ có một đứa con trai là Hạ Thành, nếu đứa nào cũng đòi nhiều như vậy thì ông ta và Nghênh Nghênh biết đào đâu ra tiền?
“Chú à, cháu biết không nên yêu cầu thứ này, dù sao thì đây cũng là chuyện nhà cháu, cháu cũng biết làm vậy là không tốt nhưng cháu thật sự không biết nên làm thế nào. Cháu thích Hạ Thành nhưng cũng đau lòng cha mẹ. Lần này xem như cháu cầu xin mọi người, sau này cháu gả tới đây nhất định sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp hai người, sau này hai người già rồi, cháu và Hạ Thành cũng sẽ nuôi dưỡng hai người, bưng trà rót nước.” Hứa Niệm Đệ quỳ xuống trước mặt hai người họ cầu xin.
Mấy năm nay người mà Tề Nghênh Nghênh qua lại đều là người trong đại viện, cuộc sống của mọi người đều không tệ, có quá lắm thì cũng là loại như bà Kỷ mà thôi, với những người như Hứa Niệm Đệ, bà ta thật sự không chống đỡ được, hơn nữa cô ta cũng nói chân thành như vậy mà.
Tề Nghênh Nghênh nhất thời không suy nghĩ được gì, chỉ biết nhìn về phía chồng mình dò hỏi: “Lão Hạ, chuyện này ông thấy thế nào?”
Hạ Chí Phi cau mày, đứa nhỏ này nói cũng rất chân thành, hơn nữa ông ta nhìn ra đây là ý của nhà nó chứ không phải nó muốn như vậy, ắt hẳn là bị người nhà ép buộc.
Hạ Thành thích con gái nhà người ta, bây giờ còn hại người ta lớn bụng, đây mới chính là nguyên nhân cả nhà này giở thói sư tử ngoạm như vậy. Ai bảo nhà họ trước sau gì cũng phải cưới con gái nhà người ta?
“Hạ Thành, đưa xe đạp của con cho cha vợ đi. Thông gia, hôn sự của hai đứa nhỏ này chúng tôi nhận, yêu cầu của mấy người chúng tôi cũng đã đáp ứng gần hết. Nếu không còn vấn đề gì nữa thì tôi hy vọng ngày mai hai đứa nó sẽ đi lĩnh chứng luôn.”
Hạ Chí Phi quyết định như vậy chính là vì không muốn cả nhà kia bắt chẹt ông ta nữa, mau chóng kết hôn xem như giải quyết được một mối tâm sự, xem như Hạ Thành đã thành gia.
Hứa Chí Cao có chút không cam lòng, ông ta còn muốn đòi nhiều thêm nữa nhưng cũng thấy thái độ mất hứng của cả nhà này, nếu ông ta tiếp tục làm khó, lỡ đâu người ta tức giận đến mức bỏ cả con trai thì phải làm sao? Dù sao nhà này cũng có tới mấy đứa con trai mà.
“Được, cứ quyết định như vậy, nhưng mà gấp gáp như thế thì nhà tôi không kịp chuẩn bị của hồi môn cho con gái, nhà mấy người cũng không thể trách chúng tôi...”
Hứa Chí Cao nói như thế đã dọa cho Hạ Thành sợ ngây người.
Anh ta nhìn về phía Hứa Niệm Đệ, chuyện này không giống như bọn họ đã thương lượng.
Không phải khi trước Niệm Đệ đã nói rồi sao? Bọn họ nhận được sính lễ thì sau này nhà vợ cũng sẽ giúp đỡ anh ta và Niệm Đệ, anh ta còn tưởng có thể lấy về một ít tiền, sao bây giờ lại đột nhiên đòi thêm xe đạp gì nữa? Lại còn là xe của anh ta?
Người cũng đang khiếp sợ giống Hạ Thành chính là Tề Nghênh Nghênh. Tề Nghênh Nghênh nguyện ý tìm công tác cho con trai nhà kia là vì con trai bà ta đã nói cả nhà đó đều một lòng với con trai bà ta. Bây giờ xem ra cả gia đình này chỉ đạt lừa gạt bọn họ!
Tề Nghênh Nghênh muốn cự tuyệt nhưng Hạ Chí Phi lại gật đầu đồng ý: “Cứ như vậy đi, thứ chúng tôi coi trọng là đứa nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện như Niệm Đệ chứ không phải thứ gì khác.”
“Lão Hạ?” Tề Nghênh Nghênh không thể nào tin nổi.
Hạ Chí Phi liếc mắt nhìn vợ, ông ta cũng đoán được suy nghĩ của vợ và Hạ Thành.