“Cô dám đánh tôi?” Chu Kiều Kiều không dám tin vào mắt mình.
“Đánh cô thì làm sao? Cô vu khống tôi trước mặt mọi người, đánh cô đã là nhẹ rồi. Tôi hẳn là nên báo án đó, cô nói có đúng không?” Bạch Tú Tú không biết Chu Kiều Kiều lấy đâu ra dũng khí, cảm thấy cô ta tới đây là cô phải sợ cô ta sao. Cảm thấy cô sẽ vì loại bỏ lời đồn mà hành động theo tính toán của cô ta, nói ra tất cả chân tướng sao? Chỉ là một cái tát này không phải chỉ để hả giận mà là cô muốn thử xem cái vận khí tà môn kia của Chu Kiều Kiều có còn phát huy ở tỉnh thành không.
Chu Kiều Kiều bụm mặt, ánh mắt oán độc, quay đầu nhìn những người khác. Bọn họ thấy Chu Kiều Kiều nhìn mình thì lục tục dời mắt, không một ai muốn đứng ra nói giúp cô ta. Những người này cũng bị hành động của Bạch Tú Tú dọa sợ, nhất thời không hề nghi ngờ Bạch Tú Tú. Nếu như Bạch Tú Tú nói dối thì sao có thể nói một cách hiên ngang như vậy? Chu Kiều Kiều này nói chuyện với bọn họ đều là nói lén, nói sau lưng, căn bản không dám đối chất với Bạch Tú Tú, so với sự tự tin của Bạch Tú Tú lúc này, nên tin ai còn cần phải hỏi sao?
Bạch Tú Tú nhìn tư thế như muốn liều mạng với cô của Chu Kiều Kiều: “Cô nhìn tôi làm gì? Cô đã gọi tôi một tiếng chị dâu thì tôi cũng nên dạy cô cách làm người. Sau này ở văn phòng, chúng ta xem như không quen biết nhau. Nếu cô dám bịa đặt thêm một lời nào thì tôi cũng không ngại dèm pha cô đâu. Đúng rồi, cô hẳn là không hy vọng người trong thôn đến đây đâu đúng không?” Bạch Tú Tú trào phúng nói.
Chu Kiều Kiều sắc mặt trắng bệch, gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Tú Tú. Tiện nhân này! Dám đánh nàng, nhất định sẽ xui xẻo!
Bạch Tú Tú về lại vị trí. Vương Quỳnh đứng một bên đã sợ ngây người, trên đường về Tiểu Bạch nói đã có cách xử lý, cô ấy còn tưởng là cách gì, không ngờ lại là đối chất trực tiếp, những chuyện mà Tiểu Bạch nói thật sự là khiến cô ấy khiếp sợ. Bạch Tú Tú nhỏ tuổi hơn cô ấy nhưng lại trải qua những chuyện kịch tính hơn cô ấy nhiều!
Nếu những lời kia là thật thì cha mẹ chồng của Chu Kiều Kiều thật là xấu xa, cả Chu Kiều Kiều nữa, tuổi còn nhỏ nhưng lại dám hại người, cũng không bước vì sao cô ta lại tới được văn phòng khu phố. Nhưng mà... đầu óc của Chu Kiều Kiều này có phải là không tốt không? Bị Tiểu Bạch nắm nhiều nhược điểm như vậy, sao cô ta còn dám náo loạn trước mặt Tiểu Bạch vậy? Nếu là cô ấy, cô ấy chắc chắn sẽ kẹp đuôi khiêm tốn làm người.
Vương Quỳnh vừa khó hiểu vừa chấn kinh, thậm chí là để lộ hết cảm xúc ra mặt, trông có vẻ ngơ ngơ ngác ngác. Bạch Tú Tú bị biểu cảm này của cô ấy chọc cho phì cười. Hẳn là Vương Quỳnh đang cảm thấy Chu Kiều Kiều quá ngu ngốc? Lại dám nói bậy về cô trong khi bản thân bị nắm nhiều nhược điểm như thế.
Sự ngu xuẩn của Chu Kiều Kiều phát huy vô cùng ổn định, đầu óc của cô ta giống như bị vận may ăn mất vậy, hay là phải nói vì may mắn quá nên không cần phải dùng não suy nghĩ. Có rất nhiều chuyện cô ta không thèm suy nghĩ cặn kẽ, chỉ cần cô ta muốn là chuyện sẽ thành công, bao gồm cả lần này, hẳn là Chu Kiều Kiều cũng nghĩ như vậy. Nhưng chuyện hôm nay cũng đã chứng minh được một điều... sau khi Chu Kiều Kiều rời khỏi quê quán thì vận may của cô ta không còn tốt nữa, không, phải nói là từ lúc lên huyện thành, sự may mắn của Chu Kiều Kiều đã mai một, hoàn toàn không giống đời trước.
Bạch Tú Tú cảm thấy thứ vận khí này giống như bị Chu Kiều Kiều thu hút, Chu Kiều Kiều càng thành công thì cô ta càng may mắn.
Đời này, ngay từ đầu Chu Kiều Kiều đã không thể trộm vòng tay của cô, sau đó cũng không thể hại c.h.ế.t cô, sau khi lên huyện cũng gặp trắc trở không ít lần, tiêu hao vận khí một cách không kiểm soát. Bây giờ cô ta lên tỉnh thành, phạm vi tác động của vận khí này hình như lại ít đi. Nếu muốn giải thích thì hẳn là sau khi cô ta thất bại năm lần bảy lượt, vận khí đã rời bỏ cô ta mà đi, có lẽ không bao lâu nữa, cô ta sẽ chỉ gặp chuyện xui xẻo. Bạch Tú Tú nghĩ đến chuyện đó thì tâm tình lại càng tốt.
Chu Kiều Kiều đứng phía sau cúi đầu, cô ta không dám nhìn những người đang ở đây. Ngày thường ở nhà, cô ta nói một là một, hai là hai, cho dù là lúc đi làm, chỉ cần cô ta có tiền thì chủ nhiệm Đỗ Quyên kia cũng sẽ coi trọng cô ta, đồng nghiệp cũng không dám nói gì cô ta. Đây là lần đầu tiên cô ta gặp phải chuyện xấu hổ như thế này. Tất cả đều là Bạch Tú Tú sai!
Mặt Chu Kiều Kiều đỏ như máu, cứ vùi đầu làm phần công việc mà chính cô ta cũng không rõ. Bây giờ đến cả Tiểu Trần ngồi bên cạnh cô ta cũng không dám nhìn, cứ cảm giác ánh mắt Tiểu Trần nhìn cô ta lúc này không hề có thiện ý.
Bạch Tú Tú cũng không thèm quan tâm tình huống của Chu Kiều Kiều, bản thân cô còn đang bận rộn đây.
Mãi cho đến buổi chiều, lúc chủ nhiệm Cao tìm tới thì bầu không khí trong văn phòng vẫn còn rất kỳ lạ. Mọi người đều an tĩnh dọa người. Chủ nhiệm Cao cảm thấy khó hiểu nhưng bà ấy cũng không phải người thích để ý tiểu tiết, chỉ mỉm cười cổ vũ mọi người cùng nhau làm việc. Lúc nhìn thấy Chu Kiều Kiều an tĩnh ngồi phía sau, bà ấy cũng quan tâm hỏi: “Tiểu Chu, đã quen với công việc chưa?”
“Vẫn ổn.” Chu Kiều Kiều run rẩy, tron cứ như rất tủi thân khiến cho chủ nhiệm Cao càng nghi hoặc, đã có chuyện gì xảy ra rồi?
“Nếu vẫn ổn thì cố gắng làm việc đi. Tuy cô chỉ được điều động tạm thời nhưng tôi cũng sẽ không vì cô chưa quen thuộc với công tác ở đây mà khoan dung với cô. Chúng tôi vào thời điểm cuối năm này vốn đã rất bận, theo lý thuyết thì năng lực của cô không phù hợp với tiêu chí tuyển dụng của chúng tôi, chỉ là vì lượng công việc quá nhiều nên tôi mới tạm thời chấp nhận. Cô đừng có gây phiền toái đấy.”
Chủ nhiệm Cao nghiêm túc nói, nhớ đến trận phong ba nho nhỏ Chu Kiều Kiều gây ra sáng nay thì trong lòng bà ấy lại không thoải mái. Tuyển cô ta vào là để giảm tải lượng công việc cho mọi người chứ không phải để cô ta tới gây chuyện. Nếu có chuyện gấp cần giải quyết thì cứ âm thầm nói riêng với nhau, căn bản không cần gióng trống khua chiêng nói ở chỗ làm việc, khiến cho nhiều người chú ý như vậy.
Chu Kiều Kiều vốn đã không vui, bây giờ tâm trạng lại càng kém. Cô ta đen mặt, đáng chết, lần này cô ta tính sai rồi, rõ ràng lúc trước cô ta có làm gì thì cũng thành công mà. Lần này... tại sao lần này lại thất bại? Ngay cả chủ nhiệm này cũng ghét bỏ cô ta. Những người bị Bạch Tú Tú thu mua sao? Xem ra phải thay đổi kế hoạch rồi, không thể bịa đặt nói bậy chuyện của Bạch Tú Tú được, chỉ có thể nghĩ cách khác, Chu Kiều Kiều bắt đầu sốt ruột tìm cách.
Chủ nhiệm Cao thấy cô ta cứ cúi đầu không nói lời nào, cho là cô ta đã nghe lọt tai nên không nói nữa.
Buổi chiều, Bạch Tú Tú và Vương Quỳnh ra ngoài làm việc, Chu Kiều Kiều thấy cô không ở văn phòng thì lại muốn nói bậy, cô ta quay đầu nhìn về phía Tiểu Trần: “Anh Trần, thật ra tôi...”
“Đừng, cô cứ gọi tôi là Tiểu Trần như những người khác đi, có chỗ nào không hiểu cứ hỏi nhưng cô ngàn lần đừng nói bậy về Tiểu Bạch với tôi, tôi không thích nghe mấy chuyện đó.” Tiểu Trần còn chưa hết xấu hổ vì chuyện sáng nay đâu, anh ta không muốn tiếp tục nghe Chu Kiều Kiều nói bậy.
Sắc mặt Chu Kiều Kiều cứng đờ, suýt thì không cười nổi, cô ta xấu hổ nói: “Tiểu, Tiểu Trần, chỗ này tôi không hiểu.”
Vương Quỳnh cùng Bạch Tú Tú rời khỏi văn phòng, vừa ra tới bên ngoài thì Vương Quỳnh đã không thể kìm nén được nữa, bắt đầu cười to, cười đến mức ôm bụng: “Ai da, không được rồi, tôi đau bụng quá.”
“Buồn cười như vậy sao?” Bạch Tú Tú mờ mịt khó hiểu.